Hơn 40 Blog. Hơn 300 Nhà thơ nổi tiếng Thế giới và những Lời chúc – Giai thoại – Chuyện tình hay nh

Thứ Năm, 26 tháng 1, 2017

Những tác giả chưa có tiểu sử (Phần II)


NHỮNG TÁC GIẢ CHƯA CÓ TIỂU SỬ (31) 

Grigory Aleksandrovich Hovansky (1767 - 1796)

CÁNH HOA LƯU LY

Em dạo trên đồng cỏ 
Muốn xua đi nỗi buồn
Muốn tìm bông hoa nhỏ
Đ
em gửi tặng người thương.

Em tìm cho đến khi
á
nh mặt trời gần tắt
Tất cả đều tìm ra 
Chỉ bông hoa duy nhất.

Một bông hoa duy nhất
Em không thể tìm ra 
Không có bông hoa đẹp
Em đành trở về nhà.

Lòng trĩu nặng nỗi buồn
Bông nhiên em nhìn thấy
Một bông hoa dễ thương 
Mọc gần bên bờ suối.

Em bẻ cánh lưu ly
Mà mắt rưng giọt lệ
Và miệng bỗng thầm thì:
Anh đừng quên em nhé!

Đ
ừng tặng em vàng bạc
Mà hãy tặng tình anh!
Em chẳng cần gì khác
Ngoài lời: Anh yêu em!”
1796


Незабудочки

Я вечор в лугах гуляла,
Грусть хотела разогнать
И цветочков там искала,
Чтобы к милому послать.

Долго, долго я ходила:
Погасал уж солнца свет;
Все цветочки находила,
Одного лишь нет как нет!

Нет! Цветочка дорогого
Я в долинах не нашла;
Без цветочка голубого
Я домой было пошла.

Шла домой с душой унылой,
Недалёко от ручья
Вижу вдруг цветочек милый:
Вмиг его сорвала я!

Незабудочку сорвала —
Слёзы покатились вдруг.
Я вздохнула и сказала:
«Не забудь меня, мой друг!

Не дари меня ты златом,
Подари лишь мне себя!
Что в подарке мне богатом?
Ты скажи: люблю тебя!» 


Fyodor Miller (1818-1881)

EM CHẲNG BẬN LÒNG ĐÂU

Em chẳng bận lòng đâu, khổ đau hay khoái lạc
Với khổ đau em quen đã từ lâu
Sẵn sàng khóc và sẵn sàng cười cợt
Em chẳng bận lòng đâu!

Em chẳng bận lòng đâu, dù ai thù ai hận
Em quen những lời vu khống từ lâu
Mặc ai chê bai, dù ai nhạo báng
Em chẳng bận lòng đâu!

Em chẳng bận lòng đâu, chân tình làm chi nữa
Tình trong em quên lãng đã từ lâu
Chẳng ai yêu, chẳng cần ai yêu nữa!
Em chẳng bận lòng đâu!
1859


Мне всё равно…

«Мне всё равно, страдать иль наслаждаться,
К страданьям я привыкла уж давно.
Готова плакать и смеяться,
Мне всё равно!

Мне всё равно, враги ли мне найдутся,
Я к клеветам привыкла уж давно.
Пускай бранят, пускай смеются,
Мне всё равно!

Мне всё равно, сердечная ль награда,
Любовь забыта мной давно,
Меня не любят? И не надо!
Мне всё равно!"



N. Lensky (?)

NHƯNG DÙ SAO TÔI VẪN YÊU EM

Em chỉ đùa tôi, tôi vẫn biết
Tình yêu tôi ngờ ngệch, dại khờ
Em của tôi sao mà đáng ghét
Tôi yêu em mê mệt, ngẩn ngơ...
Tôi chẳng biết làm sao quên đặng
Con tim tôi đau xót chân thành
Em như kẻ chiều mưa sớm nắng
Nhưng dù sao tôi vẫn yêu em.

Bao cõi lòng em làm đau khổ
Nhưng điều này em chẳng bận tâm?
Chẳng bao giờ em yêu ai cả
Bởi tình yêu trời chẳng cho em. 
Chỉ an ủi một niềm hy vọng
Vâng, giờ tôi chịu đựng, tôi mong
Em tàn nhẫn thì đã hẳn
Nhưng dù sao tôi vẫn yêu em.

Đ
ến một ngày, ai mà biết trước 
Tình yêu này vào được tim em
Khi đó em sẽ thôi cười cợt
Và say mê trỗi dậy trong hồn.
Khi đó em hiểu rằng đau khổ
Nỗi đau tôi chuộc lại cho mình
Tôi ao ước cho em khổ sở
Nhưng dù sao tôi vẫn yêu em.
1891


Но я вас все-таки люблю

Вы мной играете, я вижу.
Смешна для вас любовь моя,
Порою я вас ненавижу,
На вас молюсь порою я...
Вас позабыть не зная средства,
Я сердцем искренно скорблю;
Хоть в вас царит одно кокетство,
Но я вас все-таки люблю.

Немало душ вы погубили.
Но это вам не все ль равно?
Ах! Никогда вы не любили,
И вам любить не суждено.
Надежда мне лишь утешенье,
Да, я надеюсь и терплю.
Бездушны вы - в том нет сомненья,
Но я вас все-таки люблю.

Наступит время, может статься,
К вам в сердце вкрадется любовь.
Вы перестанете смеяться,
И страсть взволнует вашу кровь.
Терзанья ваши сознавая,
Свои мученья искуплю...
Я вам таких же мук желаю,
Но я вас все-таки люблю. 


P. German (?)

CHỈ MỘT LẦN

Ngày và đêm con tim này trìu mến
Đ
ầu óc này choáng váng cả ngày đêm
Ngày và đêm như cổ tích xao xuyến
Bên tai này văng vẳng những lời em.

Chỉ một lần trong đời ta gặp gỡ
Chỉ một lần thôi số phận nuông chiều
Chỉ một lần trong lạnh lùng cơn gió
Ta bồi hồi, ta khao khát tình yêu.

Á
nh hoàng hôn đã chìm vào quên lãng
Một màu xanh bao phủ những bông hoa.
Người giờ đâu, từng một thời mong muốn
đâu người từng gợi những ước mơ.

Chỉ một lần trong đời ta gặp gỡ
Chỉ một lần thôi số phận nuông chiều
Chỉ một lần trong lạnh lùng cơn gió
Ta bồi hồi, ta khao khát tình yêu.

Только раз

День и ночь роняет сердце ласку,
День и ночь кружится голова,
День и ночь взволнованною сказкой
Мне звучат твои слова:

Только раз бывают в жизни встречи,
Только раз судьбою рвется нить,
Только раз в холодный серый вечер
Мне так хочется любить.

Тает луч забытого заката,
Синевой окутаны цветы.
Где же ты, желанная когда-то,
Где, во мне будившая мечты?

Только раз бывают в жизни встречи,
Только раз судьбою рвется нить,
Только раз в холодный серый вечер
Мне так хочется любить.



ĐỪNG GẶP NỮA

Giờ dĩ vãng hiện về trong trí nhớ
Gương mặt em anh lại thấy rất gần
Lại thoáng về hơi thở trong quá khứ
Cuốn sổ ghi dòng lưu bút ngày xanh.

Đ
ừng gặp nữathôi ta đừng gặp nữa
Đ
ừng nói lời, không cần nữa đâu em!
Và nếu như con tim đau nức nở
Em hãy bắt nó im lặng và quên!

Bởi anh từng biết rằng đau đớn lắm
Trong mỗi lời, từng cử chỉ của em
Em trong trạng thái tâm hồn thác loạn
Bờ môi run, cay xé ánh mắt nhìn

Đ
ừng gặp nữa

Anh chẳng muốn bôi đen lên quá khứ
Bằng trò chơi trở lại chút rồi qua.
Đã
một lầnkhông còn quay lại nữa
Bàn tay em hãy xé nát, giày vò…

Đ
ừng gặp nữa

Не надо встреч

Узор судьбы чертит неслышный след:
Твое лицо я вижу вновь так близко;
И веет вновь дыханьем прошлых лет
Передо мной лежащая записка:

        Не надо встреч… Не надо продолжать…
        Не нужно слов, клянусь тебе, не стоит!
        И если вновь больное сердце ноет,
        Заставь его застыть и замолчать!

Ведь мне знаком, мучительно знаком,
Твой каждый жест, законченный и грубый,
Твоей души болезненный излом,
И острый взгляд, и чувственные губы…

        Не надо встреч.

Я не хочу былого осквернить
Игрою чувств минутного возврата.
Что было раз — тому уже не быть,
Твоей рукой все сорвано и смято…

        Не надо встреч…


TẤT CẢ RỒI SẼ QUÊN

Dù có đi đâu, không thể nào yên ổn
Anh cảm thấy mình kì cục, lạ lùng ghê
Dường như xuyên qua màn sương buổi sớm
Trước mắt anh kỷ niệm lại hiện về.

Anh hình dung ra giọng của em
Và con tim khát khao nghe cho rõ…
Hãy quay về! Tất cả rồi sẽ quên
Ngay trong lần đầu tiên gặp gỡ.

Anh nhớ khu vườnbên kia sông vắng
Một màu xanh và lảng bảng khói sương
Từ xa xa một vật gì thấp thoáng
Như tiếng ngân vang ngày trước của cây đàn.

Anh hình dung ra giọng của em

Dù chỉ là giấc mơ… là tiếng vọng
Tiếng vọng vô hình của quá khứ dịu êm
Nhưng cứ trong từng khoảnh khắc lại gióng
Gợi một bóng hình không thể nào quên.

Anh hình dung ra giọng của em

Все позабудется

Куда я ни приду, нарушен мой покой,
На улице, в толпе, причудливо и странно.
Разорванной каймой неясного тумана
Обрывки прошлых лет встают передо мной.

      Мне твой голос чудится.
      Сердце жаждет речи…
      Вернись! Все позабудется
      При первой нашей встрече.

Я вспоминаю сад… А за рекою даль,
Синеющую даль, затянутую дымкой…
А где-то вдалеке, скользящей невидимкой,
Как отзвук прежних дней, взволнованный рояль.

      Мне твой голос чудится…

Пусть это только сон… Пусть это только звук,
Неуловимый звук далекого былого.
Но все же каждый миг он долетает снова
И снова, как во сне, мой незабытый друг.


      Мне твой голос чудится…


Lev Penkovsky (1894 - 1971)


TA CHỈ QUEN

Rất lặng lẽ, bình thường ta gặp gỡ
Đã
lên da vết thương của ngày nào
Nhưng vết rạn lại nằm ngăn cách giữa:
Ta chỉ quen. Nghe mới lạ lùng sao...

Lạ lùng chưa: đã có gì lâu lắm
Ta bên nhau đã áp ngực, tựa đầu
Thế mà giờ tựa hồ như xa vắng:
Ta chỉ quen. Nghe mới lạ lùng sao...

Dây vào nhaungọt ngào. Gỡ nhau ra – đau đớn
Nhưng lúc nào cũng nghĩ đến nỗi đau
Đ
làm gì? Có lẽ đành quên lãng
Ta chỉ quen. Nghe mới lạ lùng sao...

Мы только знакомы

Спокойно и просто мы встретились с Вами,
В душе зажила уже старая рана.
Но пропасть разрыва легла между нами:
Мы только знакомы. Как странно...

Как странно всё это: совсем ведь недавно
Была наша близость безмерна, безгранна,
А ныне, ах, ныне былому неравно:
Мы только знакомы. Как странно...

Завязка ведь - сказка. Развязка - страданье.
Но думать всё время о нём неустанно
Не стоит, быть может. Зачем? До свиданья.
Мы только знакомы. Как странно...



Aleksei Razorenov (1819-1891)

MẸ ƠI ĐỪNG MẮNG CON

Mẹ ơi đừng mắng con
Rằng con yêu người ấy
Mẹ ơi buồn rất buồn
Sống một mình như vậy.

Vì đâu con chẳng biết
Bỗng nhiên lại thế này
Con tim đập mãnh liệt
Và buồn khổ đọa đày.

Tất cả đều chán chường
Người con như lửa cháy
Chẳng có gì đ thương
Con khổ vì người ấy.

Con chẳng cần trang phục
Hay báu vật trên đời
Chỉ ánh nhìn, mái tóc
Đ
sưởi ấm lòng thôi...

Mẹ ơi hãy yên lòng
Đ
ừng mắng con như vậy.
Mẹ biết không đời con
Cần phải yêu người ấy.
1840-1850


Не брани меня, родная

Не брани меня, родная,
Что я так его люблю,
Скучно, скучно, дорогая,
Жить одной мне без него.

Я не знаю, что такое
Вдруг случилося со мной:
Что-то рвётся ретивое
И терзаюсь я тоской.

Всё оно во мне заныло,
Вся горю я, как в огне.
Всё не мило, всё постыло,
И страдаю я по нём.

Мне не нужны все наряды,
Ленты, камни и парчи.
Кудри молодца и взгляды
Сердце бедное зажгли.

Сжалься, сжалься же, родная,
Перестань меня бранить.
Знать, судьба моя такая,
Что должна его любить.


E. Diterikhs (1876 - ?)

NHỮNG NGÔI SAO TRÊN TRỜI

Em nằm mơ thấy một khu vườn êm
Trong vườn này anh và em hai đứa.
Những ngôi sao trên trời, những ngôi sao trên bể
Những ngôi sao trong trái tim em.

Ngọn gió thổi những chiếc lá thì thầm
Hồn nhạy cảm em khát khao nắm bắt
Môi lặng im đ dành cho ánh mắt
Nói lên rằng em chỉ muốn yêu anh.

Trên cánh đồng bay lơ lửng bóng đêm
Niềm hạnh phúc, niềm vui khắp mọi phía
Những ngôi sao trên trời, những ngôi sao trên bể
Những ngôi sao trong trái tim em.

Звёзды не небе

Снился мне сад в подвенечном уборе,
В этом саду мы с тобою вдвоём,
Звёзды на небе, звёзды на море,
Звёзды и в сердце моём.

Листьев ли шёпот иль ветра порывы
Чуткой душою я жадно ловлю.
Взоры глубоки, уста молчаливы:
Милый, о милый, люблю.

Тени ночные плывут на просторе,
Счастье и радость разлиты кругом.
Звёзды на небе, звёзды на море,
Звёзды и в сердце моём.


S. Kasatkin (?)

ANH SẼ KHÔNG VỀ

Anh sẽ không về, trong lòng anh đau đớn
Em hãy tin, anh chẳng giấu say mê
Anh đ sức làm một người tự trọng
Em hãy tin, anh sẽ không về.

Về miền xa cho đam mê nguội lạnh
Cho qua mau những ngày tháng ê chề
Vì tự do buộc ràng anh lẫn tránh
Đ
ừng gọi anh, anh sẽ không về.

Đ
ừng gửi anh những thư tình rạo rực
Anh sợ những dòng háo hức, si mê
Em đừng hứa những gì không làm được
Không, em ơi, anh sẽ không về.

Đ
ối với em anh đâu hề trách mắng
Hay làm điều độc ác lúc ra đi.
Tâm hồn đau giờ mong chờ yên lặng
Thương cho anh... Anh sẽ không về.

Я не вернусь

Я не вернусь, душа дрожит от боли, 
Я страсти призраком, поверь, не обманусь... 
Достойным быть мне хватит силы воли, 
Ты так и знай, я не вернусь. 

В чужом краю, ко всем страстям холодный, 
Страдальцем дни скорей влачить решусь. 
Оковы прочь, хочу я быть свободным. 
О, не зови, я не вернусь. 

Не посылай своих мне писем милых, 
Я этих строк любви, лукавых строк боюсь. 
Не обещай, чего ты дать не в силах, 
Да-да, мой друг, я не вернусь. 

Ведь я ушёл, тебя не проклиная, 
А сделать зла тебе не соглашусь. 
Покоя ждёт душа моя больная. 
О, пощади... Я не вернусь.



Pavel Kozlov (1841-1891)

NGƯỜI ĐÃ SỐNG BẰNG EM

Buổi ấy dưới hoàng hôn màu huyết dụ
Trên bờ sông Nhê-va ta đứng lặng nhìn
Em bắt tay chào rồi không quay về nữa
Giây phút ngọt ngào, sao em nỡ đành quên...

Em đã thề suốt đời yêu thi sĩ
Sợ người đời, sợ đồn đại huyên thuyên
Em thề ước rồi không làm như thế
Tình yêu mìnhsao em nỡ đành quên...

Nhưng cái chết đã gần bên ngôi mộ
Anh chết lặng yên như cây cỏ trong đời
Giọng nói của anh về bên em than thở:
Người đã sống bằng em...sao em nỡ quên người!..
1888


Глядя на луч пурпурного заката

Глядя на луч пурпурного заката,
Стояли мы на берегу Невы,
Вы руку жали мне, промчался без возврата
Тот сладкий миг, его забыли вы.

До гроба вы клялись любить поэта,
Боясь людей, боясь пустой молвы.
Вы не исполнили священного обета,
Свою любовь и ту забыли вы.

Но смерть близка, близка моя могила,
Когда умру, как тихий шум травы,
Мой голос прозвучит и скажет вам уныло,
Он вами жил, его забыли вы.




Paven Batorin (?)

BÊN BẾP LỬA

Em ngồi cô đơn với một nỗi buồn
Nhìn ngọn lửa đau thương buồn bã cháy
Ngọn lửa khi thì vụt cháy bừng lên
Khi bất lực lại tắt chìm xuống mãi.

Em buồn về điều gì? Về những ngày đã trải
Những tình yêu, hạnh phúc, những lời chào?
Thì tại sao lại tìm trong than cháy
Em chẳng tìm ra câu trả lời đâu...

Hãy đợi đến khi không còn lửa cháy
Ngọn lửa từng sưởi ấm, vuốt ve em
Khi còn lại một đống than đen nháy
Mà bây giờ chưa kịp cháy hết trơn.

Em hãy tintình yêu như bếp lửa
Nơi cháy lên tất cả những ước mơ
Tình vụt tắttrong con tim lạnh giá
Phía trước khổ đau, nước mắt đang chờ.
1901


У камина

Ты сидишь молчаливо и смотришь с тоской,
Как печально камин догорает,
Как в нем яркое пламя то вспыхнет порой,
То бессильно опять угасает.

Ты грустишь все о чем? Не о прошлых ли днях,
Полных неги, любви и привета?
Так чего же ты ищешь в сгоревших углях?
О себе не найти в них ответа.

Подожди еще миг, и не будет огней,
Что тебя так ласкали и грели,
И останется груда лишь черных углей,
Что сейчас догореть не успели.

О! Поверь, ведь любовь – это тот же камин,
Где сгорают все лучшие грезы.
А погаснет любовь – в сердце холод один,
Впереди же – страданья и слёзы.


EM HÃY QUÊN BẾP LỬA

Em hãy quên bếp lửa xưa đã tắt
Giờ đã thay bằng tia nắng bình minh.
Và con tim của em từng tan nát
Sẽ lại vui đ âu yếm với tình.

Bài hát này thức dậy trong lồng ngực
Những ước mơ tàn lụi sẽ nảy mầm
Em hãy quên bếp lửa xưa đã tắt
Sẽ đến một ngày rạng rỡ mùa xuân.

Em hãy quên bếp lửa xưa đã tắt
Quên buồn đau, nỗi bất hạnh của mình
Em hãy đ cho vang lên bài hát
Bài hát về hạnh phúc, ước mơ xinh.

Позабудь про камин

Позабудь про камин – в нем погасли огни,
Их заменит луч яркий рассвета,
А разбитое бедное сердце твое
Вновь забьется для ласк и привета.

Позабудь про тоску, позабудь про печаль,
Про удары судьбы и несчастье,
Пусть призывно звучит эта песня моя
Про красивые грезы и счастье.

Эта песня пробудит в усталой груди
Вновь порывы угасших стремлений.
Позабудь про камин – в нем погасли огни,
Наступает день яркий, весенний. 




N. Vengerskaya (?)

LỜI YÊU

Hít vào mùi hương của hoa hồng
Tôi nhớ vườn cây rợp bóng râm
Và lờiyêu embao trìu mến
Ngày đó mà anh đã nói cùng.

Giờ trong tôi tình yêu lại cháy
Dù người đi và chẳng quay về
Nhưng lời yêu ngọt ngào buổi ấy
Tôi sẽ không quên được bao giờ.

Tình yêu tôi đâu như ngọn khói
Đ
bỗng nhiên tan biến giữa trời
Nhưng vì anh đi ngang qua đấy
Với nụ cười không đ ý thôi.

Trả lại anh tấm hình ngày trước
Tình yêu anh tôi chẳng cầu xin
Trong thư tôi không có lời qư trách
Bởi bây giờ tôi vẫn yêu anh.

Люблю

Вдыхая розы аромат,
Тенистый вспоминаю сад
И слово нежное «люблю»,
Что вы сказали мне тогда.

Зажгли опять во мне любовь,
Ушли и не вернулись вновь.
Но слово нежное «люблю»
Я не забуду никогда.

Моя любовь — не струйка дыма,
Что тает вдруг в сиянье дня.
Но вы прошли с улыбкой мимо
И не заметили меня.

Вам возвращая ваш портрет,
Я о любви вас не молю.
В моем письме упрека нет,
Я вас по-прежнему люблю.


A. Surin (?)

NHƯNG DÙ SAO TÔI VẪN YÊU ANH

Anh chỉ chơi, đùa tôi vậy thôi mà
Anh không có tim hoặc là tim băng giá.
Nhưng điểm cuối cùng thì tôi đã nhìn ra
Tôi van anh, xin chớ đùa với lửa!..

Tôi đau khổ đâu phải vì số phận
Tôi đợi chờ gặp gỡ chỉ hoài công
Vẫn biết rằng đó là điều bất hạnh
Nhưng dù sao tôi vẫn yêu anh!

Khi gặp anh tôi chỉ vô tình thôi
Tôi bối rối ngượng ngùng rồi im lặng
Giá mà anh biết rằng tôi đau đớn
Đà
nh lặng im khi muốn nói lên lời.

Rằng yêu anh, về anh tôi mơ ước
Đ
yêu anh tôi chỉ biết quên mình
Tôi thú nhận điều này bao khó nhọc
Nhưng dù sao tôi vẫn yêu anh!

Chẳng biết anh bùa mê nào có được
Mà không thể nào tôi thoát khỏi anh?
Anh đến với tôi như quỉ sứ, yêu tinh
Làm náo động trong lòng bao mơ ước.

Tôi đáng lẽ phải căm thù anh lắm
Vì khổ đau tôi chịu đựng một mình
Giá mà giết chết anh tôi mừng lắm
Nhưng dù sao tôi vẫn yêu anh!
1899


Но я вас всё-таки люблю

Вы мной играете, я вижу,
Смешна для вас любовь моя,
Порою я вас ненавижу,
На вас молюсь порою я…
Вас позабыть не зная средства,
Я сердцем искренно скорблю;
Хоть в вас царит одно кокетство,
Но я вас всё-таки люблю.

Немало душ вы погубили.
Но это вам не все ль равно?
Ах! Никогда вы не любили,
И вам любить не суждено.
Надежда мне лишь утешенье,
Да, я надеюсь и терплю.
Бездушны вы - в том нет сомненья,
Но я вас всё-таки люблю.

Наступит время, может статься,
К вам в сердце вкрадется любовь.
Вы перестанете смеяться,
И страсть взволнует вашу кровь.
Терзанья ваши сознавая,
Свои мученья искуплю…
Я вам таких же мук желаю,
Но я вас всё-таки люблю.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét