Hơn 40 Blog. Hơn 300 Nhà thơ nổi tiếng Thế giới và những Lời chúc – Giai thoại – Chuyện tình hay nh

Thứ Năm, 26 tháng 1, 2017

Những tác giả chưa có tiểu sử (Phần I)


M. Ortsevy (?)


CHÂN DUNG

Tấm hình em ánh trăng rơi lên đấy
Người em yêu, em của những ngày xưa
Qua làn khói dường như người sống lại
Trong phút giây hòa lẫn thực và mơ.

Tôi ngắm nghía, mắt không rời tấm ảnh
Tôi ước mơ, tôi hồi tưởng về em
Tôi gọi em nhưng bốn bề im ắng
Chỉ ánh trăng thanh ve vuốt tấm hình.
________________
Những tác giả trên đây trích từ cuốnNhững kiệt tác thơ lãng mạn Nga” (Шедевры русского романса). Những tác giả dưới đây là những người làm thơ về Anna Akhmatova hoặc Marina Tsvetaeva, phần còn lại là một số tác giả trẻ từ Internet.

Портрет

Луч луны упал на ваш портрет,
Милый друг давно забытых лет.
И во мгле как будто ожил он,
И на миг смешались явь и сон.

Я смотрел, не отрывая глаз.
Я мечтал, я вспоминал о вас,
Я вас звал, кругом молчало все в ответ…
Лишь луна ласкала ваш портрет.


Một số bài thơ về Akhmatova và Tsvetaeva

Aleksandr Arkhangelsky (1889 – 1938)

QUÊN SAO ĐƯỢC
(
Nhại thơ Anna Akhmatova)

Quên sao được! Giữa cái rét ghê người
Em bước ra khỏi rừng trong băng giá
Một chiếc xe chở củi từ trên đồi
Đ
i chầm chậm vẻ chừng rất thích thú.

Đà
n chim bay có vẻ nhẹ nhàng hơn
Một người đàn ông ngồi trên lưng ngựa
Đô
i găng tay còn dài hơn cùi chỏ
Và chiếc áo lông đến tận bàn chân.

Thở hổn hển, em kêu lên: – cứ đùa!
Anh từ đâu? Trả lời! Em run thế
Một cậu bé trả lời em lặng lẽ:
Bố chặt cây, còn tôi chở củi về.

Мужичок с ноготок

Как забуду! В студеную пору
Вышла из лесу в сильный мороз.
Поднимался медлительно в гору
Упоительный хвороста воз.

И плавнее летающей птицы
Лошадь вел под уздцы мужичок.
Выше локтя на нем рукавицы,
Полушубок на нем с ноготок.

Задыхаясь, я крикнула: - Шутка!
Ты откуда? Ответь! Я дрожу! -
И сказал мне спокойно малютка:
- Папа рубит, а я подвожу!


Yuri Rumer (1901 – 1985)

AKHMATOVA

Ngày hôm nay em vô cùng mỏi mệt
Trong người em ngự trị một nỗi buồn
Còn phó mát tươi thì lại vô cùng ít
Phó mát tươiem nhìn thấy mà thương.

Anh bước vào như con ốc im lặng
Sau tiếng hò reo ngày lễ phục sinh
Em thấy yêu vô cùng sợi chỉ trắng
Không hiểu vì sao tuột khỏi vai anh.

Anh yêu ơi đừng gọi là phản bội
Thiếu phó mát tươi em buồn bã, héo hon
Còn bàn tay em thì lại xỏ nhầm
Găng tay phải vào bàn tay bên trái.

А. Ахматова

Я сегодня очень устала,
Над телом правит печаль,
А творога очень мало,
И творогу очень жаль.

Он вошел неслышней улитки,
Под пасхальный веселый звон,
Как люблю я белые нитки,
От зачем-то снятых погон.

Дорогой, не сочти за измену,
Нету творога, сохну с тоски,
И на правую руку надену
Я перчатку с левой руки.



Veniamin Aizenshtadt (1921 – 1991)

KHI TÔI NÓITSVETAEVA

Khi tôi nóiTsvetaeva”, là tôi khóc
Giống như chết sau ba ngày tôi lại được hồi sinh
Báo tin về cái điều không may đầy khoái lạc
Về vị trí đầu tiên và tai họa của nàng.

Tôi muốn báo tin về sự bần cùng rất đặc biệt
Không mấy ai nghèo trong chốn thâm sơn
Bước qua ngưỡng cửa quan tài không sơn phết
Rồi sau đó trải ra kho báu của tâm hồn.

Không hiểu tại sao nhưng tôi mơ thấy Marina
Khi như kẻ đi lang thang trong bình minh buổi sớm
Khi như người bạn đồng hành của Chúa Giê-su
Khi lại như con chó cà nhắc trong sân rộng.

Khi tôi nóiTsvetaeva”, là tôi đau đớn
Có vẻ như tôi đã lấy đi cắc bạc cuối cùng
Của cái người đã trao mình rất tự nguyện
Trao hết mình từ con tim đến bàn chân.

Khi tôi nóiTsvetaeva”, là một nửa thế gian
Theo sau tôi bầy chó và những người hành khất
Marina ơi, tôi cay đắng thở bằng tấm lòng
Có vẻ như người mẹ và quan tài trên bờ môi đang khóc.

Когда я говорю «Цветаева», я плачу

Когда я говорю «Цветаева», я плачу,
Как будто это я воскрес на третий день
Поведать о ее блаженной неудаче,
О первенстве ее и о ее беде...

О нищенстве хочу поведать я особо:
Не многим привелось быть нищими в глуши.
Переступить порог некрашеного гроба,
А после раздавать сокровища души.

Не знаю почему, но мнится мне Марина
То в образе босой бродяжки на заре,
То спутницей Христа у стен Иерусалима,
А то хромающей собакой во дворе.

Когда я говорю «Цветаева», мне больно,
Как будто это я отнял последний грош
У той, что всю себя раздала добровольно,
Раздала всю себя от сердца до подошв.

Когда я говорю «Цветаева», полмира
Бредет за мной толпой и нищих и собак —
Как горько мне дышать душой твоей, Марина,
Как будто мать и гроб на плачущих губах.


Galina Danilieva (?)

THƠ VỀ MARINA TSVETAEVA

Vẫn lang thang một tiếng vọng không yên
Không giữa núi đồi hay trong rừng thẳm
Trên ngực chị tiếng gõ vào tuyệt vọng
Và chiếc kim trên cân đã bị quên.

Vẫn lang thang tiếng vọngchị có nghe
Đ
ừng lẫn lộnmột tiếng kêu tha thiết!
Vào cuốn vở, có thể, là hãy viết
Một lời khổ đau hành hạ: “A-a-a!”

Tiếng vọng lang thanglời đã nói ra
Một lời nàonhững say mê tiệc lễ
Yêu chị sau một trăm năm trôi qua
Và tiếp theosẽ muôn đời, là thế.

Vẫn lang thang một tiếng vọng không nhà
Và khát khao hòa một khúc ca mới
Viết hiệu lệnh bằng một ngôi sao sa
Đư
ờng của thi nhân – đường ngôi sao chổi.
1994

Эхо неприкаянное

Все бродит эхо неприкаянно 
Не между гор и не в лесах —
Стучится в вашу грудь отчаянно, 
Забыв про стрелку на весах.

Все бродит эхо... Вы услышите, 
Не спутав — так зовет Она! —
И, может быть, в тетрадь пропишите 
Одно мучительное «А-а-а!»

Все бродит эхо — слово сказано — 
Какое слово — страсти пир —
Вам через век любить наказано, 
А дальше — вечности порфир*.

Все бродит эхо бесприютное, 
Все жаждет сотворить дуэт... 
Устав, черкнет звездой беспутною:
Поэтов путь — лишь путь комет.


Aleksandr Finkel (?)

ANNA AKHMATOVA

Tất cả vẫn như xưa: vẫn trời xanh
Hoa cỏ ấy vẫn mọc trên đất ấy
Em vẫn thế, không có gì đổi mới
Nhưng mà anh thì đã xa em.

Em hỏi rằng: anh muốn điều gì vậy?
Anh trả lời: nhảy xuống tắm dưới đầm
Em cười: ấy chết, em cảm thấy
Cả hai người thì tai họa đó anh.

Quên sao được? Anh bước ra háo hức
Với những hình bong bong nước trên tay
Và những bắp thịt cuồn cuộn trên đùi
Đ
i trên cát vàng tiếng kêu răng rắc.

Có phải là đ cho những tháng năm
Trong tình yêu cô đơn qua được
Đ
anh trao cho làn nước đục
Vẻ cổ xưa và bí ẩn của mình?!

Con tim của em đang lặng lẽ tắt dần
Giữa hồn em bỗng trở nên tăm tối
Em không biếtanh cho em xin lỗi
Rằng thường xuyên đầu óc nặng hơn chân.

Ô,
con tim em sao mà tăm tối lạ
Có lẽ là em đợi phút lâm chung?
Và một mình em hóa thành tượng đá
Trong vẻ tối tăm lạnh lẽo trên đầm.
1914

Анна Ахматова

Все как прежде небо лилово,
те же травы на той же земле,
и сама я не стала новой,
но ушел от меня Веверлей

Я спросила: чего ты хочешь?
Он ответил: купаться в пруду
Засмеялась я: ах, напророчишь
нам обоим, пожалуй, беду

Как забуду? Он вышел бодрый,
с пузырями на правой руке
И мелькали крутые бедра
на хрустящем желтом песке

Для того ли долгие годы
в одинокой любви прошли,
чтобы отдал ты темным водам
свой загадочный древний лик?!

Тихо сердце мое угасло,
на душе у меня темно
О, прости, - я не знала, что часто
голова тяжелее ног

О, как сердце мое темнеет,
не смертельного ль часа жду?
И я одна каменею
на холодном темном пруду
1914 г


MARINA TSVETAEVA

Ngày hôm qua chỉ âu yếm dịu dàng
Á
nh hào quang của màu đen và trắng
Thế mà hôm nay ghét không thể tưởng
Anh yêu ơi, em đã làm gì anh?”

Ngày hôm qua hãy còn nằm dưới chân
Em đáp lại, ngắm nhìn anh mê mải
Thế mà hôm nay bỏ chạy vào rừng
Anh yêu ơi, em đã làm gì thế?”

Và chó sói xám trong rừng thông dữ
Bị người ta bắt cóc được mang về
Anh của em cứ giậm chân tại chỗ
Anh của em – đừng ăn thịt em nghe.

Chỉ những bàn chân và một chiếc sừng
Chỉ bàn chân và sừng em còn kịp
Sừng và chân của kẻ thù thu xếp
Anh yêu ơi, em đã làm gì anh?”

Biết sống làm sao bây giờtrong lửa?
Băng giá làm sao đi đến thảo nguyên?
Đ
ấy là điều anh đã làm cho em!
Anh yêu ơi, em đã làm gì thế?”
1924

Марина Цветаева

Вчера лишь нежила козла, —
Слиянье черного и белого,
А нынче я уж не мила —
«Мой козлик, что тебе я сделала?»

Вчера еще в ногах лежал,
Взаимно на него глядела я,
А нынче в лес он убежал —
«Мой козлик, что тебе я сделала?»

И серым волком в злом бору
Похищенное, похищенное,
Ты, счастие мое, ни тпру,
Ни ну — сожратое, сожрённое.

И только ножки да рога,
Вот — ножки да рога успела я
Прибрать от зверского врага —
«Мой козлик, что тебе я сделала?»

Как жить теперь — в сухом огне?
Как в степь уйти заледенелую?
Вот что ты, козлик, сделал мне!
«Мой козлик, что тебе я сделала?»
1924



Sergei Malakhov (1902 – 1973)

NGƯỜI PHỤ NỮ CỦA MÌNH ANH ĐỪNG LẪN
(
Nhại thơ Anna Akhmatova)

Người phụ nữ của mình anh đừng lẫn
Với một người nào: em quấn khăn lông
Còn anh muốn lẫn lộn chỉ hoài công
Và anh ra vẻ thở dài, than vắn.

Em giật mình kêu: này anh, này anh!
Ô,
lạy Chúa, anh giúp cho em mấy
Em nhầm lẫn xỏ chiếc giày bên trái
Sang bàn chân bên phải của mình(1).

Anh thở dài, kêu lên: An-nhiu-ta!(2)
Còn em ngồi lên bậc thềm: – gì thế?
Anh mỉm cười rất ghê và lặng lẽ
Rồi nói rằng: – đừng cọ xát bành tô!
______________
(1)
Chi tiếttay phải xỏ nhầm găng tay tráicủa Akhmatova rất đặc trưng cho vẻ bối rối của người phụ nữ khi yêu, chi tiết này rất nổi tiếng và, như ta thấy, có rất nhiều người nhại theo chi tiết này.
(2)
Cách gọi âu yếm tên Anna.

Настоящую даму не спутать

Настоящую даму не спутать
Ни за что: ведь она в мехах.
Ты напрасно хочешь напутать.
И ответил он жалобно: - Ах!

Только вздрогнула: - Милый! Милый!
О, господь мой, ты мне помоги!
И на правую руку стащила
Галошу с левой ноги.

Задыхаясь, ты крикнул: - Анютка!
Я на лесенку села: - Ну что?
Улыбнулся спокойно и жутко
И сказал: - Не протри пальто!


Konstantin Mochulsky (1892 – 1948)

SÁNG HÔM THỨ TƯ ANH ĐẾN THĂM EM

Sáng hôm thứ tư anh đến thăm em
Hai đứa mình mãi mãi là thù nghịch.
Câu chuyện này không bao giờ em quên
Không quên theo mỗi bàn chân anh bước.

Em hỏi anh: “Có muốn uống trà không?”
Anh im lặng, rồi trả lời rằng: “Có”.
Tại vì sao em không biết được rằng
Cứ hằng đêm em gọi tên anh đó.

Khi ra về anh thì thầm: “Tạm biệt
Còn em trở nên sáng sủa vô cùng
Trên khu vườn có tiếng kêu thảm thiết
Của bầy chim bay lượn giữa không trung.

Он пришёл ко мне утром в среду

Он пришёл ко мне утром в среду,
А всегда мы были враги.
Не забыть мне эту беседу,
В передней его шаги.

Я спросила: "Хотите чаю?"
Промолчав, он сказал: "Хочу".
Отчего, я сама не знаю,
По ночам я криком кричу.

Уходя шепнул: "До свиданья".
Я стала ещё светлей.
А над садом неслось рыданье
Отлетающих журавлей.

Anna Terenchieva (1945 -)

CHIA TAY NHẸ NHÀNG

Chia tay nhẹ nhàng, chia tay không thương tiếc
Nếu tình nhân trở nên chán mớ đời
Nếu tình nhân – kẻ mê gái không thôi…

… Chiếc khăn Akhmatova lên cổ mình, tôi quấn…
Và với những bài thơ như điều giáo huấn…

В кругу раратетов

Расставаться легко, расставаться не жаль.
Если бывший любимый зануда и враль...
Если бабник к тому ж...
... Я на плечи накину Ахматовой шаль...
... И с моими стихами скрижаль...

== ==




Boris Skotnevsky (1952-)

CĂM THÙ VÀ YÊU

Căm thù và yêu
Anh ngây thơ như cậu bé
Đôi khi thấy thương mình thật nhiều
Nhưng thương em còn nhiều hơn thế.

Mạo hiểm thì đành mạo hiểm
Có phải áo đâu, chỉ bộ lông
Nhưng không thể nào chịu đựng
Đành để mất tâm hồn.

Tất cả ta đều tha thứ cả thôi
Tất cả hiểu ra như là bài học
Thật đắng cay làm ra vẻ buồn cười
Nhưng khủng khiếp hơn làm người ác độc.

Hãy bạo dạn ngước mắt nhìn em nhé
Cuộc đời, ai đem đo đếm, so bì
Thật dại khờ tin vào điều diệu kì
Nhưng không tin còn dại khờ hơn thế!


Ненавидя и любя

Ненавидя и любя,
Я наивен, будто мальчик.
Так бывает жаль себя,
Но тебя бывает жальче.

Рисковать так рисковать
Шкурою, а не рубашкой,
Только нестерпимо тяжко
Душу близкую терять.

Все поймем и все простим
И воспримем, как уроки,
Горько выглядеть смешным,
Но страшнее быть жестоким.

Поднимай смелей глаза,
Жизнь не взвесить, не измерить,
Глупо верить в чудеса,
Но еще глупей не верить!


THÔI ĐÀNH THẾ

Thôi đành thế!
Chỉ còn lại không nhiều, mà chẳng ít
Học cho ngón tay vào miệng huýt lên
Học tiếc thương cho người mẹ của mình
Học với bản thân mình không thương tiếc.

Nghe tiếng động là tôi đi tìm cách
Đoán ra những gì ngự trị trong hồn
Không cách này thì cách khác vẫn còn
Chỉ thời gian thì đã còn rất ít.

Nhưng dù sao, tôi vẫn đi tìm cách
Khi tôi lang thang trên những lối mòn
Làm người tốt, hạnh phúc, thật dễ dàng
Thật dễ làm người vô phúc và ác.

Và bây giờ ngoài cửa nghe tiếng gõ
Em hãy vào, hãy cởi áo bành tô
Ngày hôm nay anh hạnh phúc bất ngờ
Và bởi thế anh tốt như tất cả.


Что ж! Осталось ни много ни мало

Что ж! Осталось ни много ни мало, -
Научиться в два пальца свистеть,
Научиться жалеть свою маму,
Научиться себя не жалеть.

Научиться угадывать в звуке
Все, что крепко засело в душе;
В общем те же остались науки,
Только времени меньше уже.

Но одно я усвоил подробно,
По тропинкам бредя извитым:
Как легко быть счастливым и добрым,
Как легко быть несчастным и злым.

Снова, слышу я, в двери стучатся,
Проходите, снимайте пальто,
Я сегодня не очень-то счастлив,
И поэтому добр как никто. 


Igor Fyodoseev

ĐỪNG VỘI BỎ ĐI ANH

Đừng vội vã bỏ đi anh, đừng vội!
Hãy đứng lại đây, bên cánh cửa này!
Chẳng lẽ anh dễ dàng quên đến vậy
Người vẫn tin, yêu anh đến mê say.

Anh chớ vội vàng chối từ tất cả
Khi với anh người rộng mở tâm hồn
Anh hãy biết đi tìm trong lí trí
Và biết rằng chỉ đơn giản lặng im
Em vẫn biết điều này anh có thể.

Và chia tay, anh nhé, chớ vội vàng
Chớ vội vàng tình cảm đem chối bỏ
Tình ấm áp có thể còn chưa đủ
Để làm tan ghẻ lạnh giá băng.

Cả thành tích anh cũng chớ vội vàng
Hãy dừng lại, hãy tìm ra khoảnh khắc
Rồi bỗng nhiên anh sẽ hiểu ra rằng
Nơi anh cần là nơi đang có mặt.

Đừng vội vàng quên hết anh, đừng vội
Anh hãy xua những ý nghĩ mông lung
Bởi vì anh hãy nhớ một điều rằng
Đã ra đi không dễ dàng quay lại.


Не торопитесь уходить

Не торопитесь уходить!
Постойте у открытой двери!
Нельзя же с легкостью забыть
Тех, кто вас любит, кто вам верит!

Не торопитесь отвергать,
Когда вам душу открывают...
Достаньте мудрости печать,
Сумейте просто промолчать!
Вы ведь сумеете, я знаю.

Не торопитесь разлюбить,
Все чувства сразу отвергая, -
Тепла вам может не хватить,
Чтоб отчужденья лед растаял.

Не торопитесь успевать,
Найдите миг остановиться!
А вдруг получится узнать
И там, где надо, появиться...

Не торопитесь все забыть,
От вздорной мысли отмахнуться...
Как нелегко все возвратить!
Как нелегко назад вернуться! 


Sergei Aleksandrovich Labutin

CẦU CHÚA BAN EM NGƯỜI YÊU KHÁC

Dù em chia tay tôi thật là đáng trách
Tôi xin nói một lời rằng tôi đã yêu em
Phút vĩnh biệt tôi chúc thật dịu dàng
Để cầu Chúa ban em người yêu khác.

Tôi xin lỗi, nếu bỗng nhiên lại gặp
Giữa đám đông, trên ôtô buýt vô tình!
Xin Chúa giữ gìn em! Tôi chẳng dám phiền
Đến em nữa, dù chỉ là ánh mắt!




Kyrill Parmenov

CÒN LẠI ĐÂY TỪ NHỮNG NGÀY XA LẮC

Còn lại đây từ những ngày xa lắc
Những bài thơ của một nhà thơ câm
Như những đứa con của mùa hè phương Bắc
Chúng nhẹ nhàng, nhuốm một vẻ buồn thương.

Từ trong sâu thẳm tâm hồn
Nghe theo tình, những bài thơ ông viết
Ông không hiểu, dù ông từng hạnh phúc
Từng một mình trong im lặng cô đơn.

Còn lại đây từ những ngày xa lắc
Những bài thơ của một nhà thơ điên
Tôi ngồi đọc những bài thơ dịu êm
Như những đứa con của mùa hè phương Bắc.
1999


До наших дней дошли стихи

До наших дней дошли стихи
Немого финского поэта —
Как дети северного лета,
Они печальны и тихи.

Во глубине своей души
Он их слагал, любви внимая,
И счастлив был, не понимая,
Что одинок в своей тиши.

До наших дней дошли они —
Стихи безумного поэта,
Я их читал — они нежны,
Как дети северного лета.



CÓ MỘT LẦN.. 

Có một lần chú bé đi du lịch
Xa về bên kia biển để đi tìm
Một cái hang tuyệt đẹp, bí huyền
Cái hang này chú đã từng vẽ được.

Từ những câu chuyện cổ chú nghe rằng
Cứ buổi sáng lại đi về chốn đó
Như một quả cầu màu nâu buồn bã
Từ trên trời ghé xuống mặt trăng.

Và lập tức ngay trong giờ phút đó
Hang biến thành một cung điện nguy nga
Trong cung điện này nhảy múa hát ca
Mười hai nàng tiên nữ.

Những con thú trong vườn vui chạy nhảy
Chim hoạ mi âu yếm hót vang
Và muôn năm vẻ ấm cúng thanh bình
Vương quốc này con người không biết tới.
…………….

Tôi ngày xưa – chú bé con như thế
Tôi mơ về một xứ sở xa xăm
Và thường xuyên những khi còn một mình
Cái hang động bí huyền tôi lại vẽ.
2000


Однажды ребенок собрался в поход

Однажды ребенок собрался в поход
За море, чтоб там отыскать
Прекрасный, волшебный, таинственный грот,
Который умел рисовать.

Из маминых сказок он слышал о том,
Что каждое утро туда
Печальным, каштаново-млечным шаром
Спускается с неба Луна;

И в этот же миг превращается грот
В роскошный восточный дворец,
В котором ведут озорной хоровод
Двенадцать небесных принцесс.

Смешные зверушки по саду снуют
И нежно поет соловей,
И вечно царит безмятежный уют
В том царстве, не знавшем людей...
———
Когда-то и я был ребенком таким,
О сказочных далях мечтал,
И часто, когда оставался один,
Таинственный грот рисовал...


TƯỢNG THẦN VỆ NỮ

Ta muốn áp má lên đùi
Bộ ngực trần của Nữ Thần ve vuốt…
Liệu có nên cấm con người
Mơ ước về thân hình bằng cẩm thạch?
1999


Elêna Sharganova

EM YÊU RỒI CHĂNG

Em yêu rồi chăng?
Thật là kỳ quặc…
Mà biết đâu là sự thật?
Ô không, không có chuyện đó rồi.
Tình yêu – cổ xưa như trái đất
Và em nhớ đến cơn khát.
Có thể chỉ là quyến luyến vậy thôi.

***
Em nhìn vào bầu trời đêm
Em đếm những ngôi sao nhỏ
Giữa bầu trời đêm, ngọn gió
Trả lời những câu hỏi của em.

Em muốn biết về anh
Nhưng gió không nói cho em sự thật
Gió chỉ lặng lẽ rung cành
Và thì thầm: “Đợi ngày mai sẽ biết”.

Em ngồi đợi chờ anh
Đắng cay rơi giọt lệ
Và giữa bầu trời đêm, ngọn gió
Trả lời những câu hỏi của em.


Люблю?

Люблю? 
Странно...
А, может, и вправду?..
Да нет, невозможно.
Любовь - старо.
Я помню ту жажду.
Привязанность? - Можно.
 _____________

Я смотрела в ночное небо.
Я считала далёкие звёзды.
В небе тёмном гулял ветер,
Отвечал на мои вопросы.

Я хотела узнать, где ты, 
Но он мне не сказал правды.
Он лишь тихо качнул ветки,
Прошептал: "Подожди завтра."

Я ждала тебя долго - долго.
Я роняла горячие слёзы.
В небе ветер гулял вольно, 
Отвечал на мои вопросы.


Lev Kuchai

NGOÀI NHỮNG NGƯỜI PHỤ NỮ

Dù tôi không ngồi trên yên ngựa
Dù tôi không thể tự hào vì chức vụ
Nhưng tôi không hề quì gối, cúi rạp người
Trước bất kỳ một ai
Ngoài những người phụ nữ.

Chức vụ của tôi rất nhỏ
Chức nhỏ hơn, có lẽ không hề có?
Thế nhưng những bàn chân
Không của một ai tôi hôn
Ngoài những người phụ nữ.


ANH VÀ EM

Rằng em là ánh sáng –
Không một chút hoài nghi.
Mà nếu như nghi ngờ
Thì anh luôn im lặng.

Rằng em là ánh sáng –
Không một chút hoài nghi
Thế nhưng anh là gì?
Nếu không là con bướm.


KHÔNG BAO GIỜ EM SẼ LÀ CỦA ANH

Không bao giờ em sẽ là của anh
Những dấu vết tháng năm đều riêng lẻ.
Anh càng cầu nguyện cho em
Càng thấy rằng không bao giờ như thế
Không bao giờ em sẽ là của anh.

Trán anh tỳ lên kính
Anh giống như kẻ chết rồi
Trong làn khói tím đang bay
Anh nhìn và anh cầu nguyện
Trán anh tỳ lên kính.

Ngọn gió giờ không còn hát cho ai
Anh nghe ra trong lời khóc của gió
Khóc về chiếc áo bành tô có cổ
Khóc về những chiếc áo bỏ rơi.
Ngọn gió giờ không còn hát cho ai.


Dmitry Vanin 

EM LÀ CUỘC ĐỜI ANH

Em là cuộc đời anh
Em là dòng máu nóng
Dòng máu trong huyết quản.
Em chạy trốn, anh tìm
Em như buổi bình minh
Em như tia lửa sáng.

Em là giấc mơ, kỷ niệm
Em là dòng sữa tươi
Mới vắt trong buổi sáng
Em tựa hồ như ánh sáng
Trên cửa sổ mọi nhà…
Nhưng em thật là xa.


Ты — жизнь моя

Ты — жизнь моя,
ты — кровь моя —
по жилам от меня 
ты убегаешь так звеня,
как утро солнечного дня,
как искра от огня.
Ты — память, сон,
Ты — молоко
парное поутру,
ты словно свет
из всех окон...
Ты страшно далеко.




Yevgeny Yurevich Lebeded (?)

NGƯỜI YÊU TA

Những người yêu ta – với người ta hờ hững
Họ tốt bụng, họ nhút nhát, ngoan hiền
Họ luôn luôn sẵn sàng nhiều thứ lắm
Thế mà lời ta cũng cứ tiếc thương.

Người yêu ta là người ta không cần
Theo người khác, ta uống chất độc lạ…
Để rồi đớn đau, tự mình hành hạ
Nhưng người yêu ta không nói gì hơn.

Người yêu ta, với người ta có thể tốt hơn
Nhưng ta hững hờ với “phút giây hạnh phúc”
Tình yêu, than ôi, ngang bướng và cay nghiệt
Người yêu ta, ta đào hố để chôn.

Người yêu ta bởi để ghét người cần!
Ta thấy thương, nhưng giận hờn có thể
Người yêu ta không vì điều trái lẽ
Nhưng cuốn ta là dòng chảy của sông.


Người yêu ta… Ta tiếp nhận về mình
Người yêu ta… Nhưng ta ôm người khác… 
Người yêu ta… Nhưng mà ta điếc đặc… 
Người yêu ta! Và kết cục – cô đơn.
22.09.08

Нас любят те, к кому мы равнодушны

Нас любят те, к кому мы равнодушны.
Они добры, застенчивы, послушны.
Они всегда на многое готовы.
А мы, порой, жалеем даже слово.

Нас любят те, кого, увы, не надо.
Идя к другим, мы пьем чужого яда…
Потом болеем, мучаемся, даже,
Но те, кто любят ничего не скажут.

Нас любят те, с кем мы могли стать лучше,
Но нам плевать на наш "счастливый случай".
Любовь, увы, жестока и упряма!
Нас любят те, кому мы роем ямы.

Нас любят так, как нужно ненавидеть!
И нам их жаль, но можем и обидеть.
Нас любят не за «что-то», вопреки!
Но нас несет течение реки.

Нас любят... И мы это принимаем.
Нас любят.. Но других мы обнимаем..
Нас любят.. Но глухи мы и жестоки..
Нас любят! И в итоге – одиноки.




Natalia Rogacheva (?) 

GỬI NGƯỜI YÊU DẤU

Hãy tha thứ cho em vì vẻ giả vờ
Vì lòng kiêu hãnh của em tuổi trẻ
Vì sự mãn nguyện thành tâm mà dối trá
Hãy bỏ quá lỗi lầm như một mục sư.

Hãy tha thứ cho em vì em đã sợ
Không biểu lộ ra tình cảm của mình
Và em đã không vĩnh biệt với tình
Đã không biết căm ghét điều hèn hạ.

Nhưng anh hãy tha thứ cho em một lần
Mặc dù anh có thể không, em không biết
Rằng em đã không kể ra điều bí mật
Không biết cách chiến thắng sự nhát gan.

Và bởi vì em chưa nói với anh
Vì nụ cười mà con tim thổn thức
Và với anh từ lần đầu gặp mặt
Niềm hạnh phúc mù trong ngực lâng lâng.

Và tiếp xúc, em cũng chưa nói rằng
Dù tiếp xúc chỉ là trong thoáng chốc
Vậy mà em nghẹt thở trong lồng ngực
Hoa tháng năm như nở giữa con tim.

Trong chia ly em đã giấu diếm anh
Rằng cõi lòng của em giờ đã chết
Mơ bờ môi anh trong đêm vắng ngắt
Vì thế mà em đã sống đó anh.

Khi gặp em anh không hề biết rằng
Em không nhìn mà quay đi kiêu hãnh
Chỉ buổi chiều hè nghe em cầu khẩn
Giấu nước mắt buồn qua một màn sương.

Tha cho em, em chưa nói một lần
Rằng hi vọng trong em từ dạo đó
Em đi tìm giữa đám đông xa lạ
Người mặc áo quần, đầu tóc như anh.

Đêm năm mới trên cây thông sáng đèn
Là mong ước về anh, em đã viết
Và giấu mình vào mũi kim ấm áp
Trong đó là thời tuổi trẻ của em.

Tha cho em, thật nghiệt ngã vô cùng
Thật lỗi lầm để trôi theo ngày tháng
Chờ ngày gặp nhau, khát khao thời hạn
Và để dập tắt ngọn lửa vô hình.

Và để chết. Và lại sẽ hồi sinh
Với ước mơ, với van nài duy nhất
Để dù một lần với anh thú thật
Để dù phút giây gặp lại cùng anh.

Tha cho em, thật khó nhọc để quen
Để mở ra đớn đau và dục vọng
Nhưng em phải gào lên trong điên loạn
Rằng EM YÊU ANH SUỐT CUỘC ĐỜI MÌNH!

Em biết rằng em bây giờ đã khác
Anh hãy quên đi câu chuyện của mình
Em tha thứ, vì đã nói với anh
Vì yêu anh – bây giờ em thú thật.


Любимому

Прости меня, любимый, за притворство,
За гордость мою юную прости
И лживое сердечное довольство
Священником как грех мой отпусти.

Прости мне то, что я всего боялась,
Старалась чувство жгучее не выдать,
И то, что я с любовью не рассталась
И не сумела подлость ненавидеть.

Но, главное, прости меня однажды,
Хотя не знаю, сможешь ли простить,
Что я не рассказала тайны важной
И не сумела трусость победить.

А я тебе ведь так и не сказала
О том, как от улыбки сердце бьется,
И что с тобой я в первый раз узнала,
Как из груди слепое счастье рвется.

Ты не узнал, как от шального взгляда
Могучей силой крылья вырастают,
И поцелуй, как высшая награда,
Их широко расправить заставляет.

Я так и не сказала, что касанье,
Пусть даже мимолетнее мгновенья,
Лишает меня временно дыханья
И сеет в сердце майское цветенье.

Я все же скрыла, что с тобой в разлуке
Я брошенной душою умерла.
Мне ночью снились губы твои, руки,
И я, наверно, ради них жила.

Мне жаль, что ты не знаешь как при встрече
Я, не взглянувши, гордо уходя,
Молила еле слышно летний вечер
Туманом спрятать слезы от тебя.

Прости, что я ни разу не сказала
О том, что до сих пор жила надеждой,
О том, как я в толпе чужой искала
Мужчин с твоей прической и одеждой.

О том, как в Новый Год на пышной елке
Желание писала про тебя,
И спрятанная в теплые иголки
В нем поселилась молодость моя.

Прости меня… Наверно так жестоко
И так грешно годами день за днем
Ждать судьбоносной встречи, жаждать срока
И погасать невидимым огнем.

И умирать. И вновь и вновь рождаться,
С одной мечтой, с единственной мольбой,
Чтобы хоть раз суметь тебе признаться,
Чтоб хоть на миг увидеться с тобой.

Прости меня, мне тяжело привыкнуть,
Открыть и боль, и чувственность свою.
Но я должна, должна безумно крикнуть,
Что Я ТЕБЯ ВСЮ ЖИЗНЬ СВОЮ ЛЮБЛЮ!

Я знаю, я теперь другою стала.
Забудь как сон историю мою.
Я все прощу, ведь я тебе сказала,
Ведь я теперь призналась, что люблю.


NGƯỜI TA RA ĐI ĐỂ KHÔNG QUAY VỀ

Người ta ra đi để không quay về
Người ta quay về để mà giã biệt
Buổi sáng thức dậy trên giường người khác
Là khi không còn tủm tỉm với ai.

Đời nói rằng hạnh phúc là giả dối
Rằng không nên buồn nhớ một chút nào.
Và nói rằng khó mà sống cùng nhau
Nhưng sao một mình lại cay đắng vậy. 
2008

Уходили, чтоб не вернуться

Уходили, чтоб не вернуться,
Возвращались, чтоб попрощаться
И в чужой постели проснуться,
Когда некому улыбаться. 

Говорили, что счастье ложно,
Что скучать не будем нисколько.
Говорили, что вместе сложно,
А одним оказалось горько.




Sergei Bogomazov (1900 - 1983)
Nhà thơ, nhà viết kịch Xô Viết, ông là tác giả của nhiều bài thơ hay. 


MẸ LÀ NGƯỜI ĐẸP NHẤT

Đẹp biết bao những người mẹ của ta
Bạn hãy ngó vào ánh mắt nhìn thẳng
Và dù chốn đường xa nào gọi bạn
Những mẹ hiền đều tiễn bước chân ta.

Ta ít khi tặng mẹ những bó hoa
Mà thường xuyên làm mẹ ta đau khổ.
Mẹ tốt bụng tha thứ cho tất cả
Thảy mọi điều tha thứ hết cho ta.

Dưới gánh nặng của bao mối âu lo
Mẹ nhẫn nhục để làm tròn nghĩa vụ
Mỗi người mẹ đẹp bởi tình mẫu tử
Đẹp biết bao những người mẹ của ta.

Mẹ đùa với ta từ thuở ấu thơ
Ta hạnh phúc thầm thì bên tai mẹ
Đến một ngày mẹ trở thành bà cụ
Nhưng mẹ là người đẹp nhất với ta.


Красивые мамы

Красивые мамы – на свете вас много,
В глаза вы глядите открыто и прямо
В какую бы даль ни звала нас дорога
Нас всех провожают красивые мамы.

Мы маме так редко приносим букеты,
Но каждый так часто её огорчает
А добрая мама прощает всё это
Красивая мама все это прощает

Под грузом забот, не сгибаясь упрямо,
Она выполняет свой долг терпеливо…
Красива по-своему каждая мама,
Любовью своей материнской красива.

Нас в детстве она забавляет игрушкой,
Порой мы о чём-то ей шепчем счастливо
Когда-нибудь, мама, ты станешь старушкой,
Но будешь по-прежнему самой красивой.



Vladimir Mikhailovich Kirshon (1902 – 1938)
Nhà văn, nhà thơ, nhà báo Nga Xô Viết...

TÔI HỎI CÂY TẦN BÌ

Tôi hỏi tần bì: “người yêu tôi đâu?”
Cây không trả lời, ngọn cây nghiêng ngả.
Tôi hỏi cây dương: “người yêu tôi đâu?”
Cây dương ném cho tôi từng chiếc lá.

Tôi hỏi mùa thu: “người yêu tôi đâu?”
Mùa thu trả lời bằng cơn mưa nhỏ.
Tôi hỏi cơn mưa: “người yêu tôi đâu?”
Mưa tuôn nước mắt bên ngoài cửa sổ.

Tôi hỏi ánh trăng: “người yêu tôi đâu?”
Trăng trốn vào mây, và trăng im lặng.
Tôi hỏi mây trắng: “người yêu tôi đâu?”
Mây trắng tan ra giữa trời xanh thắm.

Bạn thân ơi, đâu người yêu của tôi?
Bạn có biết nơi mô nàng trú ẩn.
Người bạn thân nhất của tôi trả lời:
“Nàng ngày xưa là người yêu của bạn
Giờ nàng đã thành người vợ của tôi”…


Я спросил у ясеня

Я спросил у ясеня: «Где моя любимая?» –
Ясень не ответил мне, качая головой.
Я спросил у тополя: «Где моя любимая?» –
Тополь забросал меня осеннею листвой.

Я спросил у осени: «Где моя любимая?» –
Осень мне ответила проливным дождем.
У дождя я спрашивал: «Где моя любимая?» –
Долго дождик слезы лил за моим окном.

Я спросил у месяца: «Где моя любимая?» –
Месяц скрылся в облаке – не ответил мне.
Я спросил у облака: «Где моя любимая?» –
Облако растаяло в небесной синеве…

Друг ты мой единственный, где моя любимая?
Ты скажи, где скрылась, знаешь, где она?
Друг ответил преданный, друг ответил искренний:
«Была тебе любимая, была тебе любимая,
Была тебе любимая, а стала мне жена!»



Lyudmila Konstantinovna Tatyanicheva (Людмила Константиновна Татьяничева, 1915 – 1980) – nữ nhà thơ, nhà văn, nhà báo Nga Xô Viết. 


TÌNH YÊU

Tình là bí ẩn, là diều kỳ diệu
Và ta sẽ không hiểu nổi bao giờ  
Tình sẽ đến – khi nào và từ đâu
Nếu ra đi – thì về nơi nào vậy… 

Bạn chớ đi tìm con đường trở lại
Tình sẽ chỉ vẫy gọi từ xa xôi
Những đốm rõ ràng trong ánh mặt trời –
Là vết bỏng của tình yêu một thuở…
***
Любовь

Любовь – это тайна и чудо,
И нам не узнать никогда,
Придет ли, когда и откуда,
А если уйдёт, то куда…

Дороги не сыщет обратно,
Лишь будет манить издалИ…
На солнце отчётливы пятна –
Ожоги ушедшей любви…


TÌNH YÊU CỦA ANH 

Tình yêu của anh sẽ thành gì đây:
Bài hát, bánh mì, thép đang tan chảy
Thành chim ưng bay lượn giữa bầu trời
Hay là biển cả nơi xa vời vợi?
Hoặc sẽ rơi xuống từ trên cao ấy
Thành hòn đá trong sâu thẳm con tim?
Tình yêu phụ thuộc vào chính chúng mình
Để mà trở thành một điều gì đấy.
***
Чем станет любовь твоя:
Песней, хлебом, кипящей сталью,
Соколом в поднебесье,
Морем за дальней далью?
Или, сорвавшись с выси,
Камнем в глубь сердца канет?
От нас самих зависит,
Чем любовь наша станет.


TẤT CẢ NHỮNG GÌ EM CÓ

Tất cả những gì em có
Yêu anh, em đã trao tất cả
Giờ chẳng nỗi buồn
Chẳng hân hoan
Từ anh không còn đợi.
Rừng đã cháy
Thành than
Sau giới hạn cuối cùng.
Còn anh không chỉ giản đơn
Là người yêu một thuở
Mà đến muôn đời xa lạ với em. 
*** 
Все, что было – до малости
Отдавала, любя.
Ни печали,
Ни радости
Я не жду от тебя.
Лес стоит,
Как обугленный,
За последней межой.
Ты – не просто
Разлюбленный,
А навеки чужой.



Pyotr Ivanovich Davydov (tiếng Nga: Давыдов Петр Иванович – năm sinh không rõ. Sinh ở Baku (Azerbaijan), tốt nghiệp Đại học Kỹ thuật, từng làm kỹ sư điện tử và phóng viên của Hãng thông tấn TASS. Ông là tác giả của nhiều tập thơ, truyện. Hiện là doanh nhân sống tai Netanya, Israel.

KHI CÓ EM Ở TRONG NGÔI NHÀ NÀY

Khi có em ở trong ngôi nhà này
Cả ngôi nhà một niềm vui tràn ngập.
Mọi thứ xung quanh nhìn gì cũng thích
Có em bên anh, anh thật là may.

Hai chúng mình trò chuyện suốt cả ngày
Về những chủ đề nhiều không kể hết
Điều anh không thể với bao người khác
Chỉ anh và em, điều đó tuyệt vời.

“Không nên bên nhau mọi lúc mọi nơi” –
Thiên hạ nói điều này thường xuyên lắm
Còn ta cứ sống như mình vẫn sống
Anh hiểu ra đấy hạnh phúc ở đời.

Anh biết rằng có ở trên đời này:
Có cha mẹ, chuyện làm ăn, con cái
Có tự do, lương tâm và danh dự…
Nhưng với ta – quan trọng nhất trên đời.

Em và tình – quan trọng nhất điều này
Anh và tình – quan trọng hơn tất cả
Tránh xa sự ồn ào, ta hãy giữ
Tất cả những gì ta có hôm nay.

Tất cả hợp nhau, cảm nhận hai người
Thật khó tin và điều này dễ chịu
Anh và em chỉ khác nhau một thứ:
Anh – trà chanh, em – chỉ bạc hà thôi!

Когда ты в доме, этот дом

Когда ты в доме, этот дом
Наполнен радостью такою.
Что все мне нравится кругом,
Мне повезло, что я с тобою.

И бесконечен диалог
На нескончаемые темы
С другими я бы так не смог.
Как хорошо, что мы не с теми!

"Нельзя все время быть вдвоем"
Нам говорят довольно часто.
А мы с тобою так живем
И так я понимаю счастье.

Я знаю в этом мире есть:
Родители, работа дети,
Свобода, совесть, дружба, честь...
Но мы – важней всего на свете.

Главней всего – Любовь и ты.
Я и Любовь – всего главнее!
Давай хранить от суеты
То, что сегодня мы имеем.

Синхронно чувствовать вдвоем
Невероятно и приятно.
Не совпадаем мы в одном:
Я чай с лимоном пью. Ты – с мятой!


TA BÊN NHAU, ĐIỀU ĐÓ THẬT TUYỆT VỜI

Ta bên nhau, điều đó thật tuyệt vời!
Anh nghĩ ra điều này hôm qua đấy.
Nó vang trong anh như bài hát vậy
Liên tục không ngừng từ buổi sáng nay.

Mùa thu lại khoe vẻ đẹp khắp nơi.
Anh đang bơi, giống như con tàu vậy.
Thế giới này mênh mông và tuyệt diệu
Rằng anh yêu em bởi tại điều này.

Anh nhớ lại cái điều từ trong đêm
Vẻ lấp lánh của ngày đang bừng sáng.
Và anh nhớ lúc này em gọi điện
Rằng em ở nhà đang đợi chờ anh.

Đường phố như dòng chảy đẹp tưng bừng
Anh suy tư mỉm cười cùng số phận…
Theo khuôn mẫu liệu có ai tưởng tượng
Mùa thu may bộ sưu tập cho mình?

Anh sẽ tặng cho sinh nhật của em
Ngọn lửa của gia đình mang hơi ấm.
Anh vẫn tin một điều rất chắc chắn:
Rằng em sinh ra là để cho anh!

Ở phòng vé hạnh phúc, anh mua vé
Anh thì thầm, nói khẽ với tháng mười:
- Thế giới này vẫn như vậy, tuyệt vời
Và anh yêu em bởi vì điều đó!

Хорошо, что мы с тобою вместе

Хорошо, что мы с тобою вместе!
Я придумал эту мысль вчера.
И она звучит во мне как песня
Непрерывно, с самого утра.

Осень снова расплескала краски.
Я плыву, подобно кораблю.
Этот мир огромен и прекрасен,
Потому, что я тебя люблю.

Вспоминаю то, что ночью было
И светлеют переливы дня.
Ты мне позвонила на мобильник –
Что ты дома, что ты ждешь меня.

Улица течет и увлекает.
В отраженье улыбнусь судьбе..
По каким немыслимым лекалам
Осень шьет коллекцию себе?

Подарю тебе на день рожденья
Теплоту семейного огня.
У меня ни капельки сомненья:
Ты родилась только для меня!

Я купил билет в счастливой кассе
И шепчу я тихо октябрю:
- Этот мир по-прежнему прекрасен,
Потому, что я ее люблю!



Nikolay Broslavsky

ĐỂ TƯỞNG NHỚ SERGEI ESENIN

“Tạm biệt nhé, bạn tôi, xin tạm biệt
Bạn thân yêu, bạn trong trái tim này
Dù biệt ly theo ý trời định trước
Vẫn hẹn rằng sẽ gặp gỡ ngày mai.

Tạm biệt nhé, chẳng lời, không tay bắt
Chớ để nỗi buồn dâng ngập bờ mi
Trên đời này cổ xưa là cái chết
Nhưng sống, tất nhiên, cũng chẳng mới gì”. 

Nhà thơ đã viết những dòng này
Năm anh ba mươi tuổi.
Anh viết trên tờ giấy
Bằng máu của mình.
Trên đời này, anh sẽ không còn gặp bình minh
Vì anh đã quyết chia tay cùng số phận.

Về cuộc đời, tự mỗi người xét đoán
Nhận cuộc đời, không biết được tự mình
Rằng không dễ dàng hiểu ra bí ẩn
Của cuộc đời mới là lẽ thiêng liêng!

Esenin là một người đàn ông
Dù ra đi thì điều ấy vẫn còn!
Esenin – với tôi là thần tượng
Tôi rất vui, tôi thừa nhận cho mình!

Anh lớn lên là cậu bé bình thường
Được chăm sóc, dạy dỗ bởi người ông
Thiên hạ gọi anh là tay đại bợm
Anh đã yêu nhiều cô gái trẻ trung!

Anh biết làm thơ từ tuổi thiếu niên
Mẹ của anh chẳng giúp gì anh cả
Mà bởi vì anh đã từng hiểu rõ
Tự mình anh xây cuộc sống cho mình.

Anh làm thơ để dành tặng quê hương
Tặng nước Nga, nơi mà anh sinh trưởng
Thế giới này không nơi nào đẹp bằng
Đất nước Nga – điều này không tranh luận.

Cho nhiều phụ nữ thơ anh dành tặng
Cho những ai anh có dịp tỏ tình
Cho dù anh chẳng phải người lý tưởng
Anh là anh, mãi mãi vẫn là anh. 

Anh giống tôi – hai thế kỷ nhìn xuyên
Anh ở đó – anh sinh ra ở đó
Còn ở đây anh sáng tạo hết mình
Có thể có ai người anh ghét bỏ
Còn ai kia yêu tha thiết chân thành!

Vâng, và anh kết thúc cuộc đời mình
Thật bi thảm, bởi vì anh tự sát
Nhưng mỗi người với mình trong riêng biệt –
Vẫn có Esenin sống ở trong lòng!

Liệu chúng ta được phán xét gì chăng!
Ta không có quyền đem anh xét xử
Ta chỉ nhìn ra chân dung THI SĨ
Trong những dòng thơ để tưởng nhớ anh!
2015



В Память о Сергее Александровиче Есенине
Николай Владимирович Брославский

“До свиданья, друг мой, досвиданья.
Милый мой, ты уменя в груди.
Предназначенное расставанье
Обещает встречу впереди.
До свиданья, друг мой, без руки, без слова,
Не грусти и не печаль бровей, —
В этой жизни умирать не ново,
Но и жить, конечно, не новей”.

Так писал поэт
В тридцать лет.
На каком-то листе,
Своей кровью.
В этой жизни, он больше не встретит рассвет.
Он решил распроститься с судьбою.

О жизни, каждый рассуждать
Берётся, сам того не зная,
Что не дано ему понять
В чём жизни тайна есть святая!

Есенин, человеком был —
Он человеком и остался!
С. Есенин мой кумир,
Я рад, что я в этом признался!

Он рос обычным мальчуганом,
У деда воспитался он,
Его прозвали шарлатаном,
А он был в девочек влюблён!

Он с юности стихи писал.
Ему не помогала мама,
Всё потому что твёрдо знал,
Что жизнь свою построит сам он.

Он посвящал стихи России,
Той Родине где родился:
«России в мире нет красивей
И спорить с этим нам нельзя.

Он женщинам стихи писал,
В коих, в любви им признавался
Хоть он и не был-Идеал,
Но он таков, таким остался.

Он как и я два века видел
— там он, родился
— здесь — творил,
Кого-то может, ненавидел,
Кого-то пламенно любил!

Да, жизнь закончил он трагично
Самоубийство совершив,
Но каждый всё же скажет лично
— в душе себя Есенин жив!

Не нам его судить за это!
Не в праве мы судить его,
Мы лицизреем лишь ПОЭТА
В стихах, что память чтят его!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét