Hơn 40 Blog. Hơn 300 Nhà thơ nổi tiếng Thế giới và những Lời chúc – Giai thoại – Chuyện tình hay nh

Thứ Năm, 9 tháng 2, 2017

Thơ Yulia Zhadovskaya


Yulia Valerianovna Zhadovskaya (tiếng Nga: Жадовская, Юлия Валериановна, 29 tháng 6 năm 1824 - 28 tháng 7 năm 1883) là nữ nhà thơ, nhà văn Nga.

Tiểu sử:
Yulia Zhadovskaya sinh làng Subbotino, tỉnh Yaroslav trong một gia đình nguốn gốc quí tộc. Mẹ mất sớm, được gửi cho dì nuôi. Học trường Pansion, tỉnh Kostroma, biết làm thơ từ rất sớm. Thời gian học Pansion, Yulia Zhadovskaya yêu thầy giáo của mình nhưng không được sự ủng hộ của bố. Hai người phải chia tay nhau những hình ảnh người yêu đầu luôn xuất hiện trong thơ bà. Sau đó được bố đưa Yulia Zhadovskaya về Moskva và Sankt-Peterburg học tiếp. Yulia Zhadovskaya được làm quen với nhiều nhà thơ nổi tiếng và bắt đầu in thơ từ năm 1846. 

Thơ của Yulia Zhadovskaya chịu sự ảnh hưởng của Nikolay Nekrasov, gần gũi với những bài hát dân gian. Nhiều bài thơ của bà được phổ nhạc, trở thành những bài hát nổi tiếng đến tận ngày nay. Những mô-típ chính trong thơ bà là khóc cho tình yêu đã mất, hoài niệm về người tình cũ, sự khuất phục trước số phận, hy vọng về hạnh phúc và sự nhận thức cay đắng của kiếp phù du. Ngoài thơ, Yulia Zhadovskaya còn viết nhiều tiểu thuyết, truyện về đ tài tình yêu, hôn nhân và phụ nữ. Tuyển tập tác phẩm đầu tiên của bà được xuất bản năm 1885.

Thư mục:

*Полн. Собр. соч., т. 1-4; СПБ, 1885; 
*Полн. Собр. соч., 2 изд., т. 1-4; СПБ, 1894; 
*Избр. стихотворения, предисл. П. Лосева, Ярославль, 1958.



ANH SẼ QUÊN EM
(Ты скоро меня позабудешь)


Anh sẽ quên em như một giấc mơ
Nhưng còn em không bao giờ quên cả
Trong cuộc đời anh yêu người rồi bỏ
Nhưng mà em không như thế bao giờ!

Rồi những gương mặt mới sẽ tìm ra
Anh sẽ chọn cho mình bao bạn mới
Tình cảm mới lại sôi lên dữ dội
Và biết đâu, hạnh phúc sẽ tìm ra.

Còn em buồn rầu từ giã cõi đời
Cuộc đời em niềm vui không hề có
Em đang yêu và giờ đang đau khổ
Chỉ một mình ngôi mộ biết mà thôi.
1844


Ты скоро меня позабудешь...

Ты скоро меня позабудешь,
Но я не забуду тебя;
Ты в жизни разлюбишь, полюбишь,
А я - никого, никогда!

Ты новые лица увидишь
И новых друзей изберешь;
Ты новые чувства узнаешь
И, может быть, счастье найдешь.

Я - тихо и грустно свершаю,
Без радостей, жизненный путь;
И как я люблю и страдаю -
Узнает могила одна!


TÔI ĐIÊN RỒ VẪN CỨ YÊU NGƯỜI TA
(Я все еще его, безумная, люблю!)


Tôi điên rồ vẫn cứ yêu người ta
Gọi tên người cõi lòng tôi giá buốt
Một nỗi buồn thắt lại trong lồng ngực
Giọt nước mắt cháy bỏng cứ trào ra.

Tôi điên rồ vẫn cứ yêu người ta
Tràn ngập lòng tôi một niềm vui lặng lẽ
Trong con tim có điều gì hoan hỉ
Tôi cầu trời ban phước cho người ta.
1846


Я всё ещё его, безумная, люблю

Я всё ещё его, безумная, люблю!
При имени его душа моя трепещет;
Тоска по-прежнему сжимает грудь мою,
И взор горячею слезой невольно блещет.

Я всё ещё его, безумная, люблю!
Отрада тихая мне душу проникает,
И радость ясная на сердце низлетает,
Когда я за него создателя молю.



HAI CHÚNG MÌNH KHÔNG THỂ YÊU NHAU
(Любви не может быть меж нами)


Hai chúng mình không thể yêu nhau
Cả hai xa lạ với tình quá đỗi
Tại sao anh - bằng ánh mắt, lời nói
Lại đem rót buồn vào trái tim em?
Tại vì sao lại lo lắng, quan tâm
Sao nỗi nhớ anh trong lòng dâng ngập?
Vâng, có một điều gì rất khác
Một điều mà em không đ sức quên.

Rằng trong ngày buồn, trong ngày ly biệt
Giữa hồn em, không chỉ một lần
Những nỗi khổ đau xưa tỉnh giấc
Và trong mắt dòng lệ bỗng trào lên.


Любви не может быть меж нами

Любви не может быть меж нами:
Ее мы оба далеки;
Зачем же взглядами, речами
Ты льешь мне в сердце яд тоски?

Зачем тревогою, заботой
С тобой полна душа моя?
Да, есть в тебе такое что-то,
Чего забыть не в силах я;

Что в день печали, в день разлуки
В душе откликнется не раз,
И старые пробудит муки,
И слезы вызовет из глаз.



ĐỪNG GỌI TÔI THẢN NHIÊN
(Не зови меня бесстрастной) 

Đừng gọi tôi thản nhiên
Hay gọi tôi băng giá
Tình yêu và đau khổ
Không ít ở trong lòng.

Đi ngang trước đám đông
Trái tim tôi muốn đóng
Vẻ bên ngoài hờ hững
Để không thay đổi mình.

Vì thế, trước quí ông
Tôi giấu đi nỗi sợ
Bước cẩn thận và giữ
Bát nước trong tay mình.

Не зови меня бесстрастной 

Не зови меня бесстрастной 
И холодной не зови - 
У меня в душе немало 
И страданья и любви.

Проходя перед толпою, 
сердце я хочу закрыть 
Равнодушием наружным 
Чтоб себе не изменить. 

Так идет пред господином 
Затая невольный страх, 
Раб, ступая осторожно, 
С чашей полною в руках.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét