Thơ Nikolay Rubtsov (tiếp theo)
27.SERGEI ESENIN
(Сергей Есенин)
Những tin đồn gay gắt và đần độn
Rằng Sergei Esenin là ai
Tự xét xem: treo cổ vì buồn chán
Tại vì anh ta say xỉn suốt ngày.
Anh ngắm nhìn nước Nga không lâu lắm
Bằng đôi mắt xanh thắm của nhà thơ.
Nhưng liệu có không nỗi buồn hàng quán?
Có nỗi buồn, nhưng chẳng nỗi buồn kia.
Tất cả dặm của miền đất chấn động
Tất cả buộc ràng, thánh địa linh thiêng
Dường như bằng hệ thần kinh tìm đến
Sự ngang tàng của nàng thơ Esenin!
Đấy không phải là nàng thơ ngày cũ
Tôi yêu thương, giận dữ, khóc với nàng
Với tôi nàng có ý nghĩa cho mình
Nếu như tôi có chút gì đáng kể.
1960
28.NGOÀI CỬA SỔ
(За окном в холодном шуме)
Ngoài cửa sổ trong tiếng ồn lạnh ngắt
Ánh sáng đèn quảng cáo và lá rơi…
Sao em lâu rồi từ Sukhumi
Không đi về thăm Leningrad?
Tuy nhiên thì, dù sớm hay dù muộn
Đời sống dù sao vẫn thế thôi mà
Dù là ngày xuân hay ngày giá lạnh
Vẫn không hề chia cắt được hai ta.
Rồi tháng năm trôi, tiếp tháng năm
Thì liệu khi đó có bao nhiêu chuyện?
Em, tất nhiên, rồi sẽ đi lấy chồng
Và em sẽ đi nấu xúp cho hắn.
Và chồng em sẽ tự hào về em
Thuê taxi đưa em đi dạo phố
Và tất cả xung quanh em xoay vòng
Như quả đất xoay quanh trục của nó.
Thôi đành thế! Tổn thương vì nỗi buồn
Đối với anh chẳng có gì đáng sợ
Anh không cần làm người được yêu thương
Mà anh chỉ cần yêu người là đủ!
29.MỖI BUỔI TỐI
*По вечерам (С моста идет дорога в ropy)
Từ cây cầu con đường đi lên núi
Mà trên núi mới buồn bã làm sao!
Còn nằm đó đổ nát những nhà thờ
Có vẻ nước Nga xưa đang ngủ vậy.
Nước Nga xưa! Có phải năm tháng trước
Ngày của ta, như trong ngực ta đây
Từng được nuôi bằng tư tưởng tự do
Luôn luôn thấp thoáng ở về phía trước.
Ôi cuộc đời kia đã hết vui mừng
Đã hết đau thương, đã rời đi khỏi!
Nhưng tôi vẫn nghe vọng từ đèo núi
Những gì nước Nga từng đã sống bằng…
Tất cả như xưa vui vẻ quyền hành
Những chàng trai xỏ chân vô bàn đạp
Mỗi buổi tối rõ ràng và ấm áp
Giống như cái thời giờ đã xa xăm…
30.TÂM HỒN GÌN GIỮ
(Душа хранит)
Mặt nước kia bất động hơn cả kính
Và trong chiều sâu của nước sáng ngời
Và chỉ con cá măng, như tên bắn
Xuyên được qua tấm kính nước mà thôi.
Ôi phong cảnh khiêm nhường và thân thuộc
Hàng bạch dương, nhà gỗ dọc sườn non
Đền thờ Chúa trong chiều sâu của nước
Phản ánh lên như giấc ngủ trăm năm.
Ôi, nước Nga – nhà chiêm tinh vĩ đại
Như ngôi sao không đổ tự trời cao
Vì thế trăm năm chảy không nghe thấy
Và không chạm vào vẻ đẹp này đâu.
Có vẻ như phong cảnh này xưa cũ
Một lần hằn sâu mãi đến muôn đời
Trong tâm hồn, tâm hồn này gìn giữ
Vẻ đẹp xinh của ngày tháng xa xôi…
31.GẶP GỠ
(Встреча)
– Ô, bạn tôi, bạn thay đổi quá trời! –
Tôi kêu lên. Còn bạn tôi chưng hửng.
Trở nên buồn hơn cả trẻ mồ côi…
Nhưng tôi cười, và tôi an ủi bạn:
– Ta đổi thay đường nét theo ngày tháng
Đổi thay tuổi tác, giận dữ, bao dung
Không chỉ mình tôi, và không chỉ bạn
Mà nước Nga cũng thay đổi quá chừng!..
32.NGÔI SAO ĐỒNG NỘI
(Звезда полей)
Ngôi sao đồng nội trong màn sương giá
Dừng lại nhìn vào lỗ nước trên băng
Khi tiếng chuông mười hai giờ đã đổ
Giấc ngủ nồng bao phủ khắp quê hương.
Ngôi sao đồng nội! Trong giờ náo loạn
Tôi nhớ ra, lặng lẽ phía sườn non
Ngôi sao cháy trên mùa thu vàng rộm
Sao cháy trên ánh bạc của mùa đông…
Sao đồng nội cháy, mà không tắt ngấm
Cho mọi người phiền muộn chốn trần gian
Bằng ánh sáng ân cần, sao chạm đến
Bao ngôi làng, bao thành phố xa xăm.
Nhưng chỉ nơi này, trong màn sương giá
Sao mọc lên càng sáng tỏ, đủ đầy
Tôi hạnh phúc, một khi nơi trần thế
Cháy lên ngôi sao đồng nội của tôi…
33.TYUTCHEV ĐẾN
(Приезд Тютчева)
Ông ngã mũ, để vái chào thờ phụng
Những tháp cao cổ kính của nước Nga…
Để sau đấy những quí bà thủ đô
Lại hằng đêm về ông đi buôn chuyện.
Và những sĩ quan mặc áo buốc ca
Sau đó xét đoán ở nơi đồng vắng
Chuyện trong những gian phòng Pêtécbua
Một quí tộc đến từ đâu tỏa sáng.
Ông tỏa sáng, như con của thiên nhiên
Tỏa sáng bằng ánh nhìn và trí tuệ
Tỏa sáng giống như nước trong mùa hạ
Như ánh trăng lấp ánh giữa sườn non.
Và giấc mơ của Vệ Nữ tuyệt trần
Và lời chào của quê hương buồn bã
Tất cả thể hiện trong lời rất rõ
Và làm ngạc nhiên ánh sáng tột cùng.
34.TÔI YÊU SỐ PHẬN CỦA TÔI
(Я люблю судьбу свою)
Tôi yêu số phận của tôi
Và tôi tránh điều ủy mị!
Tôi cho mõm vào ngải cứu
Và uống say
Như con thú vào buổi tối!
Có biết bao điều kỳ diệu
Trên vùng đất cổ kính linh thiêng
Chỉ có khu rừng đêm còn nhớ!
Rừng hôm nay đang ngủ mơ màng.
Từ dưới đất tuyết trắng
Tôi nâng đầu gối của tôi
Nhìn thấy cánh đồng, dây dẫn
Tôi hiểu mọi thứ trên đời!
Đấy là Esenin – trong gió!
Còn Blok đứng trong sương.
Như người thừa trong tiệc rượu
Khlebnikov làm bùa phép khiêm nhường.
Chẳng lẽ những con người ấy
Chỉ là những chiếc bóng buồn thương?
Và ngọn lửa của những ngôi làng mới
Của nước Nga không chiếu sáng họ chăng?
Chẳng lẽ
đến lượt mình
Cái chết treo lơ lửng
Mái đầu, như trái chín
Rơi khỏi nhánh của đời chăng?
Chúng ta đều chết cả.
Nhưng có lý lẽ rằng
Anh sinh ra là để làm thi sĩ
Còn người khác – sinh ra gặt lúa…
Tất cả đều lên đường.
Nhưng bản chất không nằm ở đó…
1970
35.NHỮNG ĐƯỜNG GIỚI HẠN
(Грани)
Tôi lớn lên trong ngôi làng tuyệt vời
Ngôi làng đẹp – sau tiếng xe cót két
Có một nữ hoàng của làng rất thích
Và yêu mến tôi như một con người.
Ở đấy không có nhà cao chọc trời
Không có con sông với xà lan rộng.
Nhưng ở đó có bánh mì, khoai tây
Đã nuôi tôi trở thành người to lớn.
Lớn lên trong tiếng xe MAZ gầm rít
Trên mảnh đất cứng cáp của công nhân…
Nhưng rất muốn sao cho cùng một lúc!
Sống chốn thị thành và cả nông thôn.
Chà, thành thị và nông thôn va chạm!
Rồi một bên nào đó phải suy tàn
Tôi bị hành hạ bởi đường giới hạn
Giữa chốn thị thành và chốn nông thôn…
36.BUỔI TỐI MÙA ĐÔNG
(Ветер не ветер)
Trời gió hay không gió
Ta vẫn ra khỏi nhà!
Lúc này trong chuồng ngựa
Xào xạc tiếng rơm khua
Và ánh lửa lập lòe…
Ngoài ra đã không còn
Tiếng động nào vang lên!
Trong đêm trời tối mịt
Chỉ có cơn bão tuyết
Lướt trên đất vù vù…
Nước Nga, Nga la tư!
Sao Người im lặng thế?
Có điều chi ưu tư?
Sao Người thiu thiu ngủ?
Cùng chúc cho tất cả
Một đêm yên giấc nồng!
Nào ta cùng đi dạo!
Nào ta cùng cười vang!
Nào, tổ chức ngày hội
Nào, cùng nhau chơi bài…
Những con chủ thật mới
Dù bài vẫn thế thôi.
1970
37.GỬI MẸ
(Матери)
Mẹ sống ra sao, mẹ yêu dấu của con?
Trong làng của mình có điều gì mới mẻ?
Hôm nay con mơ thấy ngôi nhà yêu quí
Có tử đinh hương mọc kín cả khu vườn.
Mẹ còn nhớ mùa đông? Bão tuyết gầm vang
Những cây phong ngả nghiêng bên bờ giậu
Đôi khi cây lay động, rung rinh và xuyên thấu
Rồi đập khe khẽ lên ô cửa sổ nhà mình.
Muốn nhìn thấy ta qua ánh sáng sau rèm
Có lẽ cây cũng đã từng mong hơi ấm
Còn băng giá đã từng in trên mặt kính
Từ ánh bạc ngời hiện rõ những hoa văn.
Chó sói tru lên trong sương ở bên sông…
Có một lần trong buổi xấu trời như thế
Mẹ có còn nhớ không cái lần mẹ kể
Về niềm hạnh phúc to lớn của người trần?
Không phải ngẫu nhiên trong những đêm đi tuần
Giữ miền quê thân thương khỏi quân giặc cướp
Những lời của những người mẹ giản đơn thân thuộc
Con vẫn nhớ đến giờ đây với một tấm lòng…
Mẹ sống ra sao, mẹ yêu dấu của con?
Trong làng của mình có điều gì mới mẻ?
Hôm nay con mơ thấy ngôi nhà yêu quí
Có tử đinh hương mọc kín cả khu vườn.
38.TÔI NHỚ VỀ ĐIỀU GÌ?
(Что вспомню я?)
Tất cả di chuyển hướng về lỗ đen.
Khi tôi thức dậy ở bên bờ mép.
Hình như với một nỗi buồn sắc nét
Tôi nhớ quê hương yêu dấu của mình.
Tôi nhớ về điều gì? Những tháp đen
Trên những sườn dốc có bờ dựng đứng
Giống như những xe trượt tuyết hát lên
Trong im lặng của trăng và tuyết trắng.
Như những cột phơi lúa mì im lặng
Ở trên đồng khi cuối buổi hoàng hôn
Và những con chim trong cảnh u buồn
Đã kêu lên giữa cuối trời tháng chín.
Chúng đậu lên những cột rất vô tình
Chúng đậu lên và ăn từng hạt lúa
Lúa gì đây? Mệt mỏi và buồn ngủ
Thì lúa gì đâu cần phải bận tâm.
Tôi nhớ về một bờ biển xa xăm
Chiếc xe tải chở một người thủy thủ
Trong nhà tắm có một người treo cổ
Người đàn ông nào đó bởi đau buồn.
Tôi nhớ phong cầm từng thổn thức lên
Sau những tiếng giậm chân và tiếng huýt
Và một cái trâm nhìn vô cùng đẹp
Trên mũ lưỡi trai của gã chơi đàn…
Có biết bao kẻ bứt rứt xốn xang
Của những niềm vui, đớn đau, kỳ diệu
Chỉ những khu rừng xanh còn nhớ tới
Và cánh rừng thông tối sẫm màu đêm.
1970
39.MẢNH TRĂNG BƠI TRÊN SÔNG HUYỀN DIỆU QUÁ
(Чудный месяц плывет над рекою)
“Mảnh trăng bơi trên sông huyền diệu quá” –
Ở đâu đây có tiếng hát trẻ trung.
Trên quê hương vẻ tĩnh lặng ngập tràn
Giấc mơ vàng bao trùm khắp mọi phía!
Gương mặt kẻ cướp không còn dọa nữa
Không còn nghĩ suy đến chuyện đốt nhà
Không còn kêu lên tiếng chim điên rồ
Không còn vang lên tiếng người xa lạ.
Những chiếc bóng không yên từ thiên cổ
Không đứng lên rồi tiến lại gần tôi
Và những nỗi buồn cũng đã dần vơi
Tôi đi vào tĩnh lặng như Thượng Đế.
Vậy thì từ đâu có điều như thế
Như giọt sương lấp lánh ở trên cành
Trên quê hương vẻ tĩnh lặng ngập tràn
Bầu trời đêm vẻ vô cùng sáng sủa!
Giống như dàn đồng ca nghe rất rõ
Như những cỗ xe tam mã phóng nhanh
Và nơi xa xôi thiếp ngủ rừng tùng
Những lục lạc đều ngân vang tất cả…
1970
40.TRÊN DÒNG SÔNG THU GIÁ LẠNH
(По холодной осенней реке)
Trên dòng sông thu giá lạnh
Đang bơi con tàu cuối cuối cùng
Sắp tới ở nơi thị trấn
Hạm đội khu vực trú đông.
Tôi đi theo lối mòn quen
Trên dòng sông băng thân thuộc
Trong nhà gỗ Nga đầy tuyết
Sẽ cùng góa phụ trú đông.
Trú đông không chút bận lòng
Như đội tàu trên bến cảng…
1969
41.LỜI CHÚC RƯỢU
(Тост)
Vì Vologda quê hương
Thêm một lần anh nâng chén!
Và lần nữa anh lại hôn em
Và lần nữa anh đi vào bóng đêm
Và lần nữa một cơn mưa đổ xuống…
Thì hãy để điều này cứ kéo dài thêm!
42.HOA
(Цветы)
Mỗi buổi sáng hoa chìm đắm trong sương
Hoa lớn lên, hết mình khoe vẻ đẹp!
Nhưng hoa ngã dưới lưỡi hái tử thần
Và tôi hỏi: - Loài hoa này có tên? –
Trong rất nhiều ngày dường như cảm giác
Có điều bí mật trong lời giải thích:
Hoa quá buồn bã, hoa quá dịu dàng
Loài hoa có tên – “hoa tím tam sắc”.
43.TUYẾT ĐẦU MÙA
(Первый снег)
Tuyết đầu mùa ai mà không yêu nhỉ
Trên những dòng sông lặng lẽ giá băng
Trên đồng ruộng, trong làng xóm, trong rừng
Tiếng vù vù nhẹ nhàng theo ngọn gió!
Mùa gặt xong dân trong làng mở hội
Tuyết bay trên đàn ác-coóc-đê-ông
Tất cả ngời lên dưới tuyết sáng trưng
Con nai rừng ngơ ngác dừng chân vội
Lặng mình nghe nơi bờ bến xa xăm.
Giữ làm gì trong tay roi thúc ngựa?
Bởi theo xe ngựa vẫn phóng nhẹ nhàng
Trên những con đường đi theo đồng cỏ
Tựa như một bầy thiên nga trắng xóa
Tuyết từ dưới xe trượt tuyết bay lên…
Tuyết đầu mùa ai mà không yêu nhỉ
Trên những dòng sông lặng lẽ giá băng
Trên đồng ruộng, trong làng xóm, trong rừng
Tiếng vù vù nhẹ nhàng theo ngọn gió!
44.TRĂM LẦN “KHÔNG”
(Сто “нет”)
Ánh sáng màu xanh trong cửa sổ
Lạ lùng, ánh sáng của đầm
Tôi sẽ không treo cổ, không
Và cũng không mất trí…
Tôi sẽ sống suốt chiều dài thế kỷ
Không có em – tôi sống suốt trăm năm.
Con tim không hề rên rỉ, không
Không rên rỉ
Trăm lần “không”.
1961
45.CON GẤU
(Медведь)
Người coi rừng vừa bắn vào con gấu
Con thú vạm vỡ dựa vào cây thông.
Viên đạt kẹt trong cơ thể bờm xờm
Dòng nước mắt tuôn trào trên mắt gấu:
Tại vì sao con người mong giết chúng?
Gấu không hề cảm thấy lỗi lầm gì!
Và sau đó gấu đã đi về nhà
Để gào lên trong nước mắt cay đắng…
1966
46.THẢM CHÙI CHÂN. BÀN. Ô CỬA SỔ
(Окошко. Стол. Половики)
Thảm chùi chân. Bàn. Ô cửa sổ
Cửa sổ nhìn hướng ra sông…
Bản nháp của tôi màu đen
Còn bản thảo thì sạch sẽ.
Giờ nối giờ cứ trôi đi như thế
Bóng tối và ánh sáng qua nhanh.
Ngôi sao trên sông – nghĩa là đêm
Còn mặt trời – thì nghĩa là ngày vậy.
Nhưng tôi sẽ quên đêm của dòng sông
Ngày của sông cũng sẽ quên như thế:
Những bản thảo lệnh cho tôi đi ngủ
Còn những bản nháp thì bảo đứng lên.
1966
47.EM TIỄN TÀU ANH
(Ты с кораблем прощалась…)
Nước mắt, nụ cười trên gương mặt của em
Em ở lại một mình trên bến cảng
Trên cánh buồm ngọn gió đang đùa giỡn
Bằng tình yêu và nỗi nhớ của anh.
Anh đang đi vào hoàn vũ xa xăm
Chìm vào bão giông như loài chim cốc
Muôn thuở u sầu, muôn năm thổn thức
Anh yêu đại dương khắc nghiệt vô cùng.
Anh yêu thị trấn bắc cực lạ lùng
Sau chuyến đi lại trở về nơi đó
Bởi vì thị trấn này luôn lạnh giá
Và bởi vì đây luôn cảm thấy buồn.
Bởi vì ở đây giọng nói ngập tràn
Bởi vì với nỗi buồn và lòng tốt
Với nước mắt, nụ cười trên gương mặt
Trong gió rì rào em tiễn tàu anh.
1962
48.CẢM GIÁC TRONG ĐÊM
(Ночное ощущение)
Khi tôi đứng trong màn đêm
Thì tâm hồn không yên ổn
Những hố sâu càng ghê gớm
Hồn của đầm càng gay gắt hơn
Những thế giới nhìn từ trời xanh
Tỏa ra luồng ánh sáng
Mở ra bộ mặt của mình
Tuyệt vời, nhưng giá lạnh.
Và ngọn núi trước mặt tôi
Bỗng nhiên hiện ra một chuỗi
Giống như một chuỗi u buồn
Của những bí ẩn và câu hỏi
Với một nỗi lo ở trong lòng
Sự trầm tư trên gương mặt
Tôi nhạy cảm như một nhà thơ
Và bất lực như nhà triết học.
Có tiếng của con chim cuốc
Tôi lại nghe thấy rõ ràng…
Tại vì sao tôi đứng trong màn đêm?
Tại vì sao tôi không đi ngủ?
Hãy đi ngủ cho nhanh!
Hằng đêm cần đi ngủ!
Tiếng chim vẫn không ngừng
Kêu lên về điều đó…
1969
49.TUYẾT RƠI – VÀ RỒI QUÊN HẾT
(Выпал снег - и все забылось)
Tuyết rơi – và rồi quên hết
Những gì chất chứa trong lòng!
Con tim bây giờ đang đập
Như tôi vừa uống rượu vang.
Dọc theo một con phố nhỏ
Một cơn gió mát lao nhanh
Vẻ đẹp nước Nga xưa cổ
Thị trấn đổi mới hoàn toàn.
Tuyết bay trên đền Sophia
Trên trẻ, không sao đếm hết
Tuyết bay khắp cả nước Nga
Như một niềm vui rất tuyệt.
Tuyết bay – hãy nghe, hãy nhìn!
Bởi vì điều này giản dị
Cuộc sống làm lành tâm hồn
Điều này tốt thôi! Và thế.
50.CẢ NGÔI LÀNG ĐÃ CHÌM TRONG BÓNG TỐI
(Уже деревня вся в тени)
Cả ngôi làng đã chìm trong bóng tối
Bóng của vườn cây, bóng của mái nhà
Nhưng em hãy nhìn cao hơn trên kia
Có những ngọn lửa nơi này đang cháy!
Có một người ở trong làng mờ khói
Vẫn sống đây bà nội Chúa Giêsu
Trên gương mặt màu xám ngắt của bà
Vẫn có những loài cỏ hoa nào đấy!
Và thật tuyệt vời dáng hình thế giới
Khi hàng trăm dặm vétxta vây quanh
Trong màn sương có màu của ngọc lam
Sao bỗng sáng lên màu hồng ngọc vậy.
Khi cả ngôi làng chìm trong bóng tối
Bà nội ngủ, còn trên mặt nước đầm
Ngọn gió xào xạc trên cây ngưu bàng
Thì chỉ mình anh và em còn lại…
51.VỀ NHỮNG CON CHÓ
(О собаках)
Tôi không thể nhìn mà không cảm thấy buồn
Chó đánh nhau hàng ngày như cơm bữa
Có một nơi xa xôi và bé nhỏ
Thế mà ở đây nhiều chó vô cùng!
Có chó mõm lớn – với đủ màu lông!
Có loại gầy nhom – vô cùng đa dạng!
Động đến chúng – xé xác ra từng mảnh
Hoặc trong phút giây chẳng có áo quần.
Tôi nói điều này chẳng phải để cười suông
Một hôm tôi nghĩ vô cùng khó nhọc:
Vâng! Chó là bạn của người, quả thật
Một người thôi
Còn chó là kẻ thù – cho kẻ khác…
1957
52.GẶP GỠ
(Свидание)
Chúng tôi bước vào gian phòng
Có những chùm đèn tỏa sáng
Vì căng thẳng
Cứ ngỡ như run!
Tiếng của pha lê ngân vang
Tác động lên tình cảm
Chúng tôi bước vào gian phòng
Nghệ thuật thì không cần
Vì ở đây nghệ thuật
Dễ dàng nhận thấy, đang run.
Người gác cửa sáng trưng
Bởi vàng và cử chỉ
Còn người phục vụ
Đầy vẻ khôn ngoan
Và người ngồi bên
Thuốc điều vô cùng sang trọng
Còn gì cần hơn?
Chúng tôi nghỉ ngơi xứng đáng!
Trong đôi mắt của em
Có niềm vui và hoan hỉ
Và ở trong đôi mắt đó
Có niềm kiêu hãnh về anh
Vì có vẻ như dường
Ở đây anh là nhân vật chính
Và có vẻ như xung quanh bốn phía
Đều là thân bằng quyến thuộc của anh!
Còn gì cần hơn?..
Để cho ta lần nữa
Gặp nhau trong lặng lẽ
Ve vuốt đôi bàn tay em
Sau chiếc ly sáng sủa
Đựng rượu poong vàng
Làm anh đột nhiên suy nghĩ
Rất thâm trầm?
53.NGÀY HỘI Ở LÀNG
(Праздник в посёлке)
Bao nhiêu vodka đã uống!
Đập vỡ bao nhiêu tấm kính!
Bao nhiêu tiền bạc tiêu tan!
Bao nhiêu đàn bà bị quẳng!
Con trẻ của ai khóc rống
Đâu đó dao rựa leng keng…
Ôi, rượu Siwucha màu xám!
Cuộc đời tươi đẹp đã từng!
_____________
* Siwucha (сивуха) – rượu tự nấu, chưa được tinh lọc.
54.NGƯỜI ĐÀN ÔNG CẦM
(Брал человек)
Người đàn ông cầm
Một hòn đá chết lạnh lùng
Để dùng đánh lửa
Ngọn lửa từ hòn đá.
Số phận của anh
Nghiệt ngã không ít hơn
Hãy đi mà đánh lửa
Ngọn lửa từ những lời!
Nhưng lao động trí óc giống như
Chứng mất ngủ của người bị bệnh
Đấy chỉ là cống phẩm
Cho niềm vui không của người đời:
Trong bàn tay của anh đây
Những lời đang lấp lánh
Và bỗng nhiên cảm nhận
Như tia chớp của bàn tay!
1962
55.T. S
(T. C)
Hoặc là bão tuyết ập vào đời mình
Tình cảm dịu dàng sẽ tan theo khói
Hoặc chúng mình sẽ quên nhau mãi mãi
Em đường em, còn anh sẽ đường anh?
Một chút danh dự thôi
Nhưng mà anh rất muốn
Ngồi cùng với em im lặng
Trên chiếc ghế dài ở dưới bóng cây
Anh sẽ ôm em đến tận cơn đau
Không xấu hổ vì nỗi buồn quá mạnh.
Để dòng nước mắt một cách miễn cưỡng
Từ đôi mắt của em sẽ tuôn trào.
56.CƠN GIÓ TỪ SÔNG NEVA
(Ветер с Невы)
Anh nhớ cơn gió lạnh từ sông Neva
Với một nỗi buồn mái đầu em cúi xuống
Và anh nhớ khi đó tàu điện đến
Em bước lên và nói rằng:
“Tạm biệt nhé anh!”
Lần gặp kia giờ đã là quá khứ…
Nhưng mà em
vẫn trở thành bà chủ
trong mơ ước của anh.
Tình yêu
chứ đâu phải là bọt nước màu xanh
Mà cơn gió lạnh lùng
từ sông Neva mang đến!
57.Ở TRONG PHÒNG TỐI TĂM
(В комнате темно)
Ở trong phòng tối tăm
Ở trong phòng tai họa
Rượu vang đã không còn
Đồ nhâm nhi cũng thế
Nước bỗng nhiên ngừng lại
Đột ngột ở trên tầng
Tại vì sao khi đó
Vẫn vui vẻ trong lòng?
58.TRONG PHÒNG ĐÃ TỪ LÂU
(В комнате давно)
Trong phòng đã từ lâu
Không còn điều tai họa
Giờ ta có rượu vang
Giờ ta có đồ ăn
Và nước từ ngày nọ
Đã có ở trên tầng
Tại vì sao khi đó
Trong hồn vẫn trống không?
59.GIỮA BẦU TRỜI ĐẦY SAO
(Звездный небосвод)
Giữa bầu trời đầy sao
Đầy nghĩ suy sáng sủa
Bên cánh cổng nhà tôi
Tiếng động không còn nữa
Những con mắt nhìn ngó
Vào nơi quá dịu dàng
Mà sao ở trong lòng
Sấm chớp và giông bão!
60.HÔM ẤY ÁNH TRĂNG BUỒN
(Лунною порой)
Hôm ấy ánh trăng buồn
Bao trùm khắp thế giới
Một đoàn người ủ rủ
Có hộ tống đi cùng.
Còn giữa hồn trong đêm
Một giấc mơ kỳ diệu:
Có quạ và rặng liễu
Và tiếng chuông ngân vang…
61.TÔI TẶNG CHO CÔ GÁI
(Девушке весной)
Tôi tặng cho cô gái
Chiếc nhẫn giữa ngày xuân
Vẻ buồn và âu yếm
Tôi nhìn gương mặt em
Lòng bàn tay của em
Đã từng rất lạnh lùng
Nhưng ngọn lửa ấm nóng
Đốt hồn tôi cháy lên.
62.AI ĐÃ TỪNG GÕ CỬA
(Постучали в дверь)
Ai đã từng gõ cửa
Nhưng tôi chẳng mở ra
Tôi không là con thú
Chỉ vì mệt quá mà
Có thể sau cánh cửa
Người bạn đợi chờ tôi
Hoặc người thân đến đây…
Nhưng trong lòng thấy sợ.
63.VỊ KHÁCH
(Гость)
Khách im lặng, còn tôi cũng lặng im
Chỉ những bàn tay chúng tôi đang nói.
Vào những chiếc cốc rót qua rót lại
Có thứ gì đều đem rót sạch trơn.
Rượu màu xanh, rượu màu trắng, màu hồng
Ta nâng đỡ, ta giữ gìn cuộc sống.
Ánh mắt thẫn thờ nhìn lên tượng Thánh
Còn tâm trạng thì – dù có kết hôn!
Tôi im lặng, nghe lời hát vang lên
Và trong lồng ngực có đầy khói thuốc
Lần nữa tôi nghe thấy cơn hồi hộp:
Có điều gì phía trước đợi chờ chăng?
Sao lại thế – hãy làm ơn nói giùm!
Thời buổi này, vị khách tôi yêu mến
Sao tất cả đi qua rồi mắt hẳn
Tất cả vội vàng rồi biến mất tăm?
Rượu màu xanh, rượu màu trắng, màu hồng
Ta dồn vào ngọt ngào cơn mê sảng
Ánh mắt thẫn thờ nhìn lên tượng Thánh
Có lẽ nào chăng Thượng Đế không còn?
64.T. S
(T. C)
Nếu em muốn, anh làm thơ bây giờ?
Không tiếc rằng em bỏ đi giận dỗi
Anh thấy nhiều đôi mắt vô liêm sỉ
Còn như mắt em chưa thấy bao giờ!
Tâm hồn em – anh vẫn biết lúc này
Như phòng ngoài, tối tăm và trống vắng…
“Trong cuộc đời nhiều mất mát đắng cay”
Thì thơ Esenin đã từng nói đúng.
65.SỰ THANH MINH
(Оправдание)
Em nghiêng người về phía anh một chút
Ánh mắt của em lấp lánh thật gần
Xảy ra một điều không hề chủ đích
Bỗng nhiên thành ra anh đã hôn em.
Nhưng em với nỗi muộn phiền thấy rõ:
“Chẳng lẽ đấy chân thành? – anh hãy xem!”
Nhưng vì anh không làm trò giải trí
Mà hôn em bằng tất cả tấm lòng.
Anh chưa hề gọi em là người thương
Nhưng ngắm nhìn em lần này lần nữa
Anh muốn giữa hai chúng mình nảy sinh
Một tình yêu dịu dàng từ hai phía.
66.VÀ ANH SẼ KHÔNG HỀ LÀM GÌ CẢ
(Ничего не стану делать)
Năm tháng trôi đi rồi lại tháng năm
Chuyện là thế, có gì mà phải nói?
Em, tất nhiên, rồi sẽ đi lấy chồng
Và sẽ đi nấu xúp cho người ấy.
Rồi chồng em sẽ tự hào về em
Sẽ đưa em ngồi taxi dạo phố
Và xung quanh em người ta vần vũ
Giống như trái đất quanh trục hướng tâm.
Thì có sao? Anh đâu hề ngăn trở
Anh sẽ tỉnh táo và cạo sạch râu
Và sẽ chăm chỉ đi lấy sữa chua
Để ông nội chữa bệnh đau bao tử.
Và anh sẽ không hề làm gì cả
Để làm phiền sự tĩnh lặng của em
Rồi đây đêm trắng trong lần gặp gỡ
Anh tìm ra người khác để đi cùng…
Có gì đâu mà ẩn vào trong xó
Đem thu hẹp những đồng tử màu vàng
Cô bạn gái của em nhìn sang anh
Qua cặp kính với ánh nhìn rầu rĩ?..
67.THƠ ỨNG KHẨU
(Экспромт)
Bạn cứ việc hỏi tôi:
Mình đi taxi nhé?
Tôi vừa nói vừa cười:
Tốt nhất ta đi bộ.
68.THƠ ỨNG KHẨU
(Экспромт)
Lời của tôi trung thành
Bài của tôi – con chủ
Cái chết tôi, có lẽ
Đang ở nơi hồ vàng
________
*Телецкое озеро – là hồ nước ở vùng núi Altai, tiếng Mông Cổ có nghĩa là hồ vàng.
69.THƠ ỨNG KHẨU
(Экспромт)
Đầu tiên là trận hồng thủy
Sau đó là những đám cháy
Bỏ chạy những con sơn dương
Và những bầy cừu hoang dã.
70.GẶP GỠ
– Chà, sao cậu đổi thay nhiều quá vậy! –
Tôi kêu lên. Bạn tôi đứng ngây người.
Trở nên buồn hơn cả trẻ mồ côi
Nhưng tôi cười và nói lời an ủi:
– Những đường nét ngày xưa đều thay đổi
Đổi thay tuổi tác, cả giận và thương
Không chỉ cậu thay đổi, không chỉ mình
Mà cả nước Nga đổi thay như vậy!...
71.XIN CHÀO NƯỚC NGA
(Привет, Россия)
Xin chào nước Nga – nước Nga quê hương
Ta hân hoan như nghe từng chiếc lá
Chẳng có lời nhưng mà ta nghe rõ
Những lời ca dàn hợp xướng vô hình.
Dường như gió đưa ta đến nơi này
Khắp mọi nơi – thủ đô và thôn xóm
Ta vốn mạnh mà gió kia càng mạnh
Không thể nào dừng lại một nơi nao.
Xin chào nước Nga – nước Nga quê hương
Mạnh hơn bão, mạnh hơn từng ý chí
Tình yêu người, những ngôi nhà hong lúa
Tình yêu người, nhà gỗ giữa đồng xanh.
Với mọi ngôi nhà ta chẳng thân tình
Chỉ nhà thấp, tầm ma bên cửa sổ…
Ta thấy yên bình trong căn phòng nhỏ
Cứ mỗi chiều trông ngóng buổi hoàng hôn!
Trời và đất tạo thành khoảng không gian
Niềm hạnh phúc, yên bình ta hít thở
Và đâu đây niềm vinh quang xưa cũ
Ta vui mừng dù nắng hoặc mưa giông!
Thơ Nikolay Rubtsov Song Ngữ:
David Samoylov (tiếng
Nga: Давид Самойлов) là bút danh của David Samuilovich Kaufman (tiếng Nga:
Давид Самуилович Кауфман, 1 tháng 6 năm 1920 - 23 tháng 2 năm 1990) là nhà thơ
Nga.
Tiểu sử:
David Samoylov sinh ở Moskva. Bố là bác sĩ, tham gia Thế chiến I, Nội chiến và Thế chiến II. Những năm 1938 - 1941, David Samoylov học ở Đại học văn học, lịch sử và triết học Moskva (ИФЛИ). Năm 1941 tình nguyện ra mặt trận nhưng bị giữ lại ở hậu phương do tình trạng sức khoẻ không được tốt. Một thời gian học hàm thụ ở Đại học sư phạm Ashkhabad. Sau chiến tranh ông dịch thơ từ các thứ tiếng Litva, Ba Lan, Séc, Hungari ra tiếng Nga. Năm 1958 in tập thơ đầu tiên Ближние страны (Những đất nước gần) viết về những người chiến đấu ngoаi mặt trận. Sau đấy lа cбc tập thơ trữ tмnh triết học như Второй перевал (Ngọn đèo thứ hai, 1974). Волна и камень ( Đá và sóng, 1974); Голоса за холмами (Những giọng sau đồi, 1985)…
David Samoylov còn là tác giả của tập truyện hài rất nổi tiếng và nhiều bài viết về luật thơ. Ông được tặng thưởng nhiều huân chương của nhà nước Liên Xô. Năm 1988 được tặng Giải thưởng Nhà nước Liên Xô. Những năm tháng cuối đời ông sống ở Estonia và chỉ dịch văn học các nước.
Ông mất năm 1990 ở Tallin, Estonia.
Tác phẩm:
*Ближние страны (Những đất nước gần), thơ
*Второй перевал (Ngọn đèo thứ hai, 1974), thơ
*Волна и камень ( Đá và sóng, 1974), thơ
*Голоса за холмами (Những giọng sau đồi, 1985), thơ
*Весть (Tin tức, 1978), thơ
*Залив (Vịnh, 1981), thơ
*Памятные записки (Những ghi chép kỷ niệm, 1995), ghi chйp
*В кругу себя (частично опубл. в 1993).
*Равноденствие (Tiết thu phân, 1972), thơ
*Последние каникулы (Những kỳ nghỉ cuối cùng, 1972), thơ
*Ближние страны (Những đất nước gần), thơ
*Второй перевал (Ngọn đèo thứ hai, 1974), thơ
*Волна и камень ( Đá và sóng, 1974), thơ
*Голоса за холмами (Những giọng sau đồi, 1985), thơ
*Весть (Tin tức, 1978), thơ
*Залив (Vịnh, 1981), thơ
*Памятные записки (Những ghi chép kỷ niệm, 1995), ghi chйp
*В кругу себя (частично опубл. в 1993).
*Равноденствие (Tiết thu phân, 1972), thơ
*Последние каникулы (Những kỳ nghỉ cuối cùng, 1972), thơ
SỐ PHẬN MÌNH
Số phận mình, anh trao em muôn thuở
Và dù cho số phận có đau buồn
Điều vu khống ở cùng anh, em ạ
Tự buổi ban đầu và rất ngẫu nhiên.
Mục đích của anh vô cùng đơn giản
Và điều này chẳng có chút gì thêm:
Vì cái ác anh không hề mở miệng
Chỉ mình em anh ca tụng, tạ ơn.
Тебе свою судьбу вручил навек
Тебе свою судьбу вручил навек,
И как бы ни была судьба печальна,
Меня не отлучит любой навет
И то, что изначально и случайно.
Суть назначенья моего проста,
И к этому мне нечего добавить:
Во имя зла не разжимать уста
И лишь тебя благословлять и славить.
HỐI HẬN ĐIỀU ĐÃ LÀM THẬT KHÓ
Tất cả những gì mà tôi đem cho
Thì bây giờ vẫn còn đây đầy đủ.
Nhưng những gì mà tôi được nhận về
Thì bây giờ đang ra đi hết cả…
Phạm lỗi lầm, quả thật, chẳng khó gì
Nhưng hối hận điều đã làm thật khó.
То, что от меня пошло
То, что от меня пошло,
Так при мне останется.
Ну а что ко мне пришло,
От меня отвалится...
Как грешить ни тяжело,
Тяжелее каяться.
KHÔNG QUAN TRỌNG
“Đừng ăn cắp”* - hãy tự nói với mình
Và hãy tránh thật xa sự cám dỗ.
Hãy tự nói với mình: “Chớ giận hờn”
Và bạn sẽ không giận hờn, có thể.
“Chớ giết người” - hãy tự nói với mình
Và con dao hãy để sang một bên.
Còn câu “Hãy yêu người” - hãy hát
Nhưng bạn không yêu, thôi thì cứ mặc.
Nếu bạn không ăn cắp, không giết người
Thì không quan trọng: bạn chẳng yêu ai.
___________
*Những lời răn trong Kinh Thánh.
Скажи себе: »Не укради!
Скажи себе: »Не укради!
И от соблазна отойди.
Себе промолви: »Не обидь!»
И не обидишь, может быть.
И «Не убий!» - себе скажи,
И нож подальше отложи.
А там уж «Возлюби!» воспой.
А не возлюбишь, бог с тобой.
Коль не украл и не убил,
Неважно, что не возлюбил.
ĐỪNG GIỤC GÌ KÝ ỨC
Đừng giục gì ký ức
Mà giấu khỏi mắt nhìn.
Cho những người xung quanh
Đem kể câu chuyện nhạt.
Mà nếu đã chín muồi
Và kìm lòng rất nặng
Thì hãy nói như điều
Chưa xảy ra với bạn.
Đêm nghe tiếng mưa rơi
Rồi chảy vào ống xối
Ký ức điên đang cười
Và khóc về bạn đấy.
Не торопи пережитого
Не торопи пережитого,
Утаивай его от глаз.
Для посторонних глухо слово
И утомителен рассказ.
А ежели назреет очень
И сдерживаться тяжело,
Скажи, как будто между прочим
И не с тобой произошло.
А ночью слушай — дождь лопочет
Под водосточною трубой.
И, как безумная, хохочет
И плачет память над тобой.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét