Hơn 40 Blog. Hơn 300 Nhà thơ nổi tiếng Thế giới và những Lời chúc – Giai thoại – Chuyện tình hay nh

Thứ Năm, 9 tháng 2, 2017

Thơ Fyodor Tyutchev


Fyodor Ivanovich Tyutchev (tiếng Nga: Фёдор Иванович Тютчев, 5 /12 /1803 - 27 /7 /1873) - nhà thơ Nga, Viện sĩ thông tấn viện hàn lâm khoa học Peterburg (1857), là một trong ba nhà thơ trữ tình lớn nhất của Nga, cùng với Aleksandr Pushkin và Mikhail Lermontov.

Tiểu sử:
Tyutchev sinh ở trang trại Ovstug, tỉnh Oryon (nay thuộc tỉnh Bryansk), trong một gia đình quý tộc đã sa sút. Tuổi thơ ở Ovstug, tuổi trẻ ở Moskva. Từ bé đã được học với nhà thơ - dịch giả Semyon Raich, được làm quen với những tác phẩm cổ điển của văn học Nga và thế giới. Năm 12 tuổi Tyutchev đã dịch được thơ của Horace một cách thông thạo. Năm 1819 vào học Đại học Moskva đến năm 1821 đã nhận bằng tiến sĩ ngôn ngữ. Từ năm 1822 làm việc ở Bộ Ngoại giao Nga, liên tục trong 22 năm sống ở Đức và Ý. Ông cưới vợ người Đức, kết bạn với Schelling và Heine, trở thành nhà thơ Nga đầu tiên dịch thơ Heine ra tiếng Nga. Năm 1830 in một số bài thơ trên tạp chí Galateya nhưng thực sự nổi tiếng năm 1836, khi Pushkin in 16 bài thơ của ông trên tạp chí Sovremennik (Người đương thời). Năm 1837 vợ ông mất, năm 1839 ông cưới vợ lần thứ hai, cả hai đều là người Đức.

Năm 1854 ông in tập thơ đầu tiên, cũng trong năm này ông in những bài thơ về người tình Elena Denisyeva - là một cô gái Nga dòng dõi quí tộc, trẻ hơn Fyodor Tyutchev 23 tuổi, là “tình cuối” của nhà thơ. Mối tình của họ trở thành vụ tai tiếng trong giới thượng lưu Saint Peterburg bởi Fyodor Tyutchev đã có gia đình. Trong khi đó mọi lời buộc tội của người đời hầu như lại dồn hết cho một mình Elena gánh chịu. Bất chấp sự ruồng bỏ của gia đình, sự gièm pha của xã hội Elena đã yêu nhà thơ vô tư và quên mình, say đắm và cuồng nhiệt. Cuộc tình “bất hợp pháp” của họ kéo dài 14 năm với ba đứa con. Elena chết vì bệnh lao phổi khi nàng mới 38 tuổi.

Tyutchev là nhà thơ trữ tình giàu chất triết lý nhất của Nga thế kỷ 19. Thơ ông nói nhiều đến cái vô biên, ngợi ca thiên nhiên và cảm nhận tâm linh của vũ trụ. Trong thơ Tyutchev con người và thiên nhiên hoà quyện. Thế giới trong mắt nhà thơ đầy vẻ huyền bí. Ẩn sau ban ngày là bóng đêm, đi theo cuộc sống là cái chết, đồng hành với tình yêu là sự huỷ diệt… Đỉnh cao thơ trữ tình của ông là tập thơ về người tình Elena Denisieva, người đã yêu ông đến quên mình, đã mang đến cho cuộc đời ông nhiều phút giây hạnh phúc và cũng không ít đau khổ. Chính sự đau khổ và hối hận, những tiếc nuối muộn màng, cảm giác bất lực cũng như sự hy vọng ở cuộc đời - tất cả đã hoà quyện lại tạo nên “tập thơ Denisieva”, nỏi tiếng của ông. Fyodor Tyutchev mất tại Tsaskoye Selo, S. Peterburg.

Thư mục:
*Стихотворения, СПБ, 1854 [в журн.
"Современник", СПБ, 1854, т. XLIV, кн. 3, и т. XLV, кн. 5 и отдельно; первое прижизненное собр. стихов поэта; ред. издания был И. С. Тургенев]
*Стихотворения, М., 1868 [; ред. И. С. Аксакова при участии П. И. Бартенева]
 
*Стихотворения. Новое издание... [Изд. "Русск. архива"], М., 1883; то же, М., 1886 *Стихотворения. Изд. "Русск. архива", М., 1899; Сочинения.
*Стихотворения и политические статьи, СПБ, 1886; то же, 2 изд., испр. и доп., СПБ, 1900; Полное собрание сочинений. Под ред. П. В. Быкова, изд. А. Ф. Маркс, кн. 1-3, СПБ, 1913 [прилож. к журн. "Нива"; с критико-биографическим
 





Một số bài thơ


HÌNH BÓNG EM
(Еще томлюсь тоской желаний)


Vẫn mỏi mệt một nỗi buồn khao khát
Vẫn còn mong về em cả tấm lòng
Buổi hoàng hôn kỷ niệm về dâng ngập
Anh lại nhận ra bóng dáng của em.

Hình bóng em dịu dàng, không quên nổi
Trước mắt anh mãi mãi, khắp nơi
Hình bóng em xa vời, không thay đổi
Như trong đêm sao sáng trên trời.
1848


TÌNH CUỐI
(Последняя любовь)

Kỳ lạ thay, khi cuộc đời sắp kết
Vẫn dại khờ say đắm một tình yêu
Hãy bừng lên ánh sáng ngày tiễn biệt
Của tình sau như tia nắng ban chiều

Nửa bầu trời bao phủ màu u ám
Chỉ chút đằng tây ngời ánh hào quang
Hãy chậm lại phút giây chiều muộn
Hãy kéo dài thêm chút mến thương.

Trong huyết quản sinh lực dù yếu đuối
Nhưng trong tim say đắm chẳng hề vơi
Ô
i tình yêu, tình muộn màng, tình cuối!
Tình ngọt ngào nhưng vô vọng tình ơi.
1854




XIN GIỮ CHO YÊN
(Все, что сберечь мне удалось)


Đâ
y tất cả những gì tôi có được
Là tình yêu, hy vọng với lòng tin 
Giờ dồn lại trong một lời nguyện ước:
Giữ cho yên, xin hãy giữ cho yên!
1856




HOÀI NIỆM(1)
(Накануне годовщины 4 августа 1864)


Anh lang thang dọc con đường ngày trước
Trong ánh chiều lặng lẽ buổi hoàng hôn
Đ
au đớn quá, đôi chân không muốn bước...
Em thân yêu, em nhìn thấy anh không?

Bóng đêm đen đang trùm lên ánh sáng
Đã
bay đi luôn tia nắng cuối cùng
Đâ
u rồi cõi xưa cùng em chung sống
Thiên thần ơi, em nhìn thấy anh không?

Ngày mai đây rồi nguyện cầu đau đớn
Ngày mai này kỷ niệm của buồn thương
Thiên thần ơi, đâu hồn trú ẩn
Thiên thần ơi, em nhìn thấy anh không?
3-8-1865.

___________________
(1)Đây là bài thơ Fyodor Tyutchev khóc người tình Êlêna Denisieva nhân ngày gĩô đầu. Êlêna Denisieva là cô gái dòng dõi quí tộc, trẻ hơn Fyodor Tyutchev 23 tuổi, là “tình cuốicủa nhà thơ. Mối tình của họ trở thành vụ tai tiếng trong giới thượng lưu Xanh-Pêtécbua bởi Fyodor Tyutchev đã có gia đình. Trong khi đó mọi lời buộc tội của người đời hầu như lại dồn hết cho một mình Êlêna gánh chịu. Bất chấp sự ruồng bỏ của gia đình, sự gièm pha của xã hội Êlêna đã yêu nhà thơ vô tư và quên mình, say đắm và cuồng nhiệt. Cuộc tìnhbất hợp phápcủa họ kéo dài 14 năm với ba đứa con. Êlêna chết vì bệnh lao phổi khi nàng mới 38 tuổi.





CÒN ĐÓ MỘT TÌNH YÊU(1)
(Я встретил вас - и все былое)

Gặp lại em - tất cả vẫn như xưa
Con tim anh rung lại nhịp ngày thơ
Anh nhớ lại một thời xưa vàng ngọc
Đ
con tim nghe rạo rực vô bờ.

Cũng có khi giữa mùa thu đã muộn
Vẫn có những ngày, có những phút giây
Khi gặp lại làn gió xuân thoang thoảng
Ta thấy lòng mình hồi hộp, ngất ngây.

Cũng bởi vì xuân đem làn gió thoảng
Của một thời từng tràn ngập lòng anh.
Cùng say đắm đã từ lâu quên lãng
Anh ngắm nhìn lại những nét đan thanh.

Như sau cuộc chia ly từ vạn kỷ
Anh nhìn em như trong một giấc mơ 
Và bỗng nghe tiếng lòng rung nhè nhẹ
Như không ngừng lắng xuống giữa hồn thơ...

Đâ
y, tất cả vẫn còn trong kỷ niệm
Vẫn trong em nét duyên dáng, yêu kiều
Anh lại nghe cuộc đời đang lên tiếng
Và trong lòng còn đó một tình yêu!
27-7-1870.

______________
(1)Tên của bài thơ này trong nguyên bản là K.B. Đây là chữ viết tắt và sắp xếp ngược của hai từ: Baroness Krudener (nam tước phu nhân Krudener). Trước khi lấy chồng nam tước phu nhân có tên là Amalia Lerhenfeld. Fyodor gặp Amalia lần đầu tiên vào năm 1822 tại Munich, khi đó Amalia 14 tuổi, Fyodor 19 tuổi. Fyodor đã yêu Amalia say đắm và cũng được Amalia yêu lại như vậy. Fyodor tặng cho Amalia một dây đồng hồ bằng vàng thật và được nàng tặng lại một dây bằng vải lụa. Đến năm 1825 do sự ép buộc của cha mẹ Amalia phải đi lấy ngài nam tước Krudener. Fyodor vẫn giữ trong lòng mối tình đàu này và đến năm 1870 hai người gặp lại nhau. Khi đó Amalia đã trở thành goá phụ. Câuanh nhớ lại một thời xưa vàng ngọc đây có thể hiểu theo nghĩa bóng là thời tuổi trẻ vàng son, cũng có thể hiểu theo nghĩa đen là thời hai người đã trao đổi quà tặng cho nhau.



CHỈ Đ LẠI MÌNH EM
(Всё отнял у меня казнящий бог)


Ô
ng trời đày anh đã lấy về hết thảy
Sức khỏe, khí trời, nghị lực, ước mơ
Chỉ mình em là ông còn đ lại
Cho anh có thể còn cầu nguyện ông ta.
1873






SILENTIUM

Hãy im lặng, hãy náu mình, giấu kín
Những ước mơ và tình cảm của mình
Hãy đ cho trong sâu thẳm tâm hồn
Chúng hiện lên và ghé vào thầm lặng
Như những ngôi sao giữa trời đêm
Hãy chiêm ngưỡngvà giữ bề im lặng.

Com tim làm sao thổ lộ được mình?
Và người khác làm sao hiểu được anh?
Anh sống bằng gì liệu người thấu tận?
Ý
nghĩ thành lời là chuyện dối gian.
Khi khơi lên, khuấy động mạch nước nguồn
Hãy uống đivà giữ bề im lặng.

Chỉ khi biết cách sống trong chính mình
Cả thế giới có trong tâm hồn anh
Những ý nghĩ thần tiên và bí ẩn
Bị lặng câm trước tiếng động đời thường
Bị những tia nắng ban ngày xua tan
Hãy lắng nghevà giữ bề im lặng.
_________
*Im lặng (tiếng Latin)



CƠN GIÔNG MÙA XUÂN
(Весенняя гроза)


Yêu cơn giông tháng năm
Tiếng sấm đầu mùa xuân
Dường như đùa, như nghịch
Giữa trời xanh đì đùng.

Sấm đầu mùa vang rền
Mưa xối bụi bay lên
Ngọc châu treo lơ lửng
Mặt trời nhuộm chỉ vàng.

Từ núidòng nước tuôn
Chim vui hót trong rừng
Tiếng rừng và tiếng núi
Hòa theo tiếng sấm vang.

Em bảo rằng: nữ thần*
Khi cho đại bàng ăn
Cười làm nghiêng chiếc cốc
Đ
nước xuống trần gian.
_________
*Nữ thần Hebe (Juventas) – là nữ thần tuổi trẻ, con gái của Zeus và Hera.






ÔI TA YÊU NHAU THẬT CHẾT NGƯỜI 
(О, как убийственно мы любим...)


Ô
i ta yêu nhau thật chết người
Như trong mù quáng của đắm say
Quả thật ta làm cho khốn khổ
Những gì thương mến với tim này!

Từng khoe thắng lợi của chính mình
Mi từng nói rằng: em của anh
Chưa qua một nămgiờ thử hỏi
Có còn lành lặn chút nào không?

Đã
biến đi đâu đôi má hồng
Môi cười và ánh của mắt nhìn?
Tất cả không còn, và dòng lệ
Bồi hồi nóng bỏng đã trào lên.

Lần đầu gặp gỡ còn nhớ chăng
Tương phùng bất hạnh buổi đầu tiên
Á
nh mắt thiên thần và lời nói
Và tiếng cười sống động thanh tân?

Thế mà giờ đây? Đâu cả rồi?
Giấc mơ nào có được lâu dài?
Than ôi, như mùa hè phương Bắc
Làm người khách trong khoảnh khắc thôi!

Tình yêu của mi đối với nàng
Là bản án số phận kinh hoàng
Và điều nhục nhã không đáng có
Đã
trùm lên cuộc sống đáng thương!

Cuộc đời chối bỏ, đời đau khổ!
Và trong sâu thẳm cõi lòng nàng
Chỉ còn những gì hồi tưởng lại
Nhưng mà hồi tưởng bạc tình luôn.

Và nàng cô độc giữa trần gian
Đ
ắm say kiều diễm đã không còn
Đá
m đông xô vào rồi giẫm đạp
Những bông hoa nở giữa lòng nàng.

Còn gì sau hành hạ lâu dài
Như tro bụi nàng còn giữ được?
Là nỗi đau, nỗi đau khắc nghiệt
Không nước mắt và chẳng niềm vui!

Ô
i ta yêu nhau thật chết người
Như trong mù quáng của đắm say
Quả thật ta làm cho khốn khổ
Những gì thương mến với tim này!



HỒN THÀNH SAO MONG MUỐN
(Душа хотела б быть звездой)


Hồn thành sao mong muốn
Nhưng không giữa trời đêm
Mà như mắt sống dộng
Nhìn trần thế mơ màng.

Ban ngày, sau làn khói
Của mặt trời đốt lên
Chúng như thần sáng chói
Giữa hoàn vũ vô hình.





MÙA ĐÔNG CHẲNG VÔ TÌNH- 
(Зима недаром злится)

Mùa đông chẳng vô tình
Khi hết thờigiận dữ
Xuân về bên cửa sổ
Xua đông ra khỏi sân.

Và tất cả lăng xăng
Tất cả đuổi mùa đông
Sơn ca cất tiếng hát
Giữa trời xanh rộ ràng.

Đô
ng hãy còn níu chân
Càu nhàu với mùa xuân
Và xuân cười nắc nẻ
Náo động giữa rừng hoang

Phù thủy nổi tam bành
Vơ lấy tuyết về mình
Rồi buông ra, và chạy
Theo người đẹp mùa xuân.

Xuân chẳng hề bận tâm
Trong tuyết trắng tắm mình
Chỉ sắc hồng đôi má
Trái ngược với mùa đông.



NƯỚC MÙA XUÂN- 
(Весенние воды)

Tuyết còn trắng trên đồng
Mà nước đã gọi xuân
Chạy, thức bờ ngái ngủ
Lấp lánh và kêu vang

Chúng kêu vang khắp nơi:
Xuân về, xuân đang về
Xuân phái ta đi trước
Báo tin mùa xuân về!”

Xuân về, xuân đang về
Múa vòng má đ tươi
Của tháng năm ấm áp
Xúm vào xuân thật vui.



KHÔNG THỂ HIỂU NƯỚC NGA BẰNG TRÍ TUỆ
(Умом Россию не понять)

Không thể hiểu nước Nga bằng trí tuệ
Không thể đo chung bằng một thước đo:
Vì dáng dấp nước Nga rất kỳ lạ -
Chỉ có thể tin vào nước Nga.
1866



ANH NHỚ MÃI CÁI THỜI VÀNG SON ẤY
(Я помню время золотое)

Anh nhớ mãi cái thời vàng son ấy
Anh nhớ về một xứ sở thân thương:
Khi chiều buông, hai đứa – anh và em
Sông Đa-nuýp rì rào từ phía dưới.

Trên ngọn đồi cao một màu trắng xóa
Lâu đài hoang đưa mắt ngó thung sâu
Còn em đứng đó, nàng tiên tươi trẻ
Em tựa vào bậc đá phủ đầy rêu.

Bàn chân em tươi trẻ đã chạm lên
Đống hoang tàn có từ bao thế kỷ
Còn mặt trời dùng dằng khi từ giã
Với ngọn đồi, với tháp cổ và em.

Và cơn gió mát thổi rất nhẹ nhàng
Gió đùa chơi làm phất phơ tà áo
Những bông hoa táo từ cây hoang dã
Rơi lên bờ vai tươi trẻ của em.

Em lơ đãng nhìn về chốn xa xăm
Có làn khói nơi chân trời đã tắt
Ngày đã tàn, nghe tiếng dòng sông hát
Ngân vang hơn giữa tăm tối bờ sông.

Với vẻ vô tư, hoan hỉ của mình
Em đã tiễn đưa một ngày hạnh phúc
Cuộc đời ngọt ngào chỉ trong giây lát
Bóng lướt nhanh trên hai đứa chúng mình.
1836


CÓ TIẾT TRỜI BUỔI ĐẦU THU RẤT LẠ
(Есть в осени первоначальной)

Có tiết trời buổi đầu thu rất lạ
Ngắn ngủi thôi nhưng quả thật diệu kỳ
Suốt cả ngày trong suốt như pha lê
Khi chiều buông ánh hoàng hôn rạng rỡ…

Nơi liềm hái từng hân hoan cắt lúa
Giờ đã trống trơ, khắp chốn mênh mông
Chỉ còn lại sợi tơ nhện mong manh
Lấp lánh trên luống đất cày nhàn nhã.

Không khí rỗng, tiếng chim không còn nữa
Nhưng còn xa những cơn bão mùa đông
Và màu thanh thiên sạch sẽ, ấm nồng
Rót xuống trên cánh đồng đang nằm nghỉ…

1857


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét