Hơn 40 Blog. Hơn 300 Nhà thơ nổi tiếng Thế giới và những Lời chúc – Giai thoại – Chuyện tình hay nh

Thứ Năm, 9 tháng 2, 2017

Thơ Maximilian Voloshin


Maximilian Alexandrovich Kirienko-Voloshin (tiếng Nga: Максимилиа́н Алекса́ндрович Кирие́нко-Воло́шин, 16 tháng 5 năm 1877 - 11 tháng 8 năm 1932) - nhà thơ, nhà văn, dịch giả, hoạ sĩ, nhà hoạt động xã hội Nga.

Tiểu sử:
Maximilian Kirienko-Voloshin sinh Kiev. Bố là một luật sư, mất năm 1881. Năm 1893 mẹ của Voloshin mua đất rồi về sống Koktebel (vùng Cremia). Từ năm 1897 đến 1899 học khoa luật, Đại học Moskva nhưng chủ yếu là tự học nhà. Năm 1900, một thời gian làm công nhân đường sắt, sau đó đi du lịch Hy Lạp, Ý, Đức, Thụy Sĩ, Thổ Nhĩ kỳ, Ai Cập. Trở về Pháp, Voloshin nhiều lần nghe giảng Đại học Sorbonne và học vẽ Paris. Từ năm 1903 viết bài cho các báo và tạp chí của Nga. Năm 1907 trở về sống và sáng tác Koktebel. Năm 1914 Voloshin viết thư gửi Bộ trưởng Quốc phòng từ chối tham gia quân đội. Thời kỳ Nội chiến không tham gia về phía nào. Năm 1924 Voloshin dùng nhà riêng của mình Koktebel là trại sáng tác cho các văn nghệ sĩ.
Maximilian Kirienko-Voloshin mất Koktebel năm 1932.

Tác phẩm:
*Стихотворения. 1900-1910 (1910),
thơ
*Портреты современных поэтов
 (1923), phê bình
*Иверни
 (1916) thơ
*Верхарн. Судьба. Творчество. Переводы
 (1919), phê bình
*
Anno mundi ardentis 1915 (1916), thơ
*Демоны глухонемые
 (1919), thơ
*Лики творчества
 (1914), tiểu luận


YÊU - THÌ ĐỪNG RƠI LỆ
(Любить без слез, без сожаленья)

Yêu - thì đừng rơi lệ, chẳng tiếc thương
Yêu - thì đừng tin ngày trở lại
Đ
sao cho mỗi giây phút ấy
Trong đời ta là giây phút cuối cùng.
Đ
không còn kéo ta quay trở lại
Đ
cuộc đời lướt qua trong khói
Đ
i qua, tản ravà đ sao
Nỗi buồn vui sướng trong chiều
Bằng bàn tay của mình ôm ta chặt
Đ
tan chảy ra không còn dấu vết
Những giấc mơ, và đ không khi nào
Ta giã từ với hạnh phúc buồn đau
Và đ cho trong ngày cuối
Ta thở phào, rồi mừng vui đi khỏi.


Любить без слез, без сожаленья

Любить без слез, без сожаленья,
Любить, не веруя в возврат...
Чтоб было каждое мгновенье
Последним в жизни. Чтоб назад
Нас не влекло неудержимо,
Чтоб жизнь скользнула в кольца дыма,
Прошла, развеялась... И пусть
Вечерне-радостная грусть
Обнимет нас свим запястьем.
Смотреть, как тают без следа
Остатки грез, и никогда
Не расставаться с грустным счастьем,
И, подойдя к концу пути,
Вздохнуть и радостно уйти.


NẾU CON TIM CHÁY LÊN

(Если сердце горит и трепещет)

Nếu con tim cháy lên và run rẩy
Nếu chén xưa rượu đã rót tràn đầy
Thật bất hạnh cho người đem hắt rảy
Chén rượu này, mà chẳng uống cho say.

Đê
m mùa xuân trong ta từng rung động
Á
nh trăng bí huyền lấp láy, long lanh
Em chẳng từng ôm anh trong giấc mộng
Còn anh trong đêm đã chẳng hôn em.

Nỗi khát khao từng thiêu đốt hai ta
Một tình cảm dị thường từng hòa nhập:
Em đã từng yêu một ai đó khác
Còn trái tim anh - người khác hướng về.

Hai chúng mình đã từng ngẩng đầu lên
Từng say sưa bằng giấc mơ của lửa
Chén cổ xưa đã từng đem hắt té
Chiếc chén rót đầy thứ rượu thiêng liêng.


Если сердце горит и трепещет

Если сердце горит и трепещет,
Если древняя чаша полна... —
Горе! Горе тому, кто расплещет
Эту чашу, не выпив до дна.

В нас весенняя ночь трепетала,
Нам таинственный месяц сверкал..
Не меня ты во мне обнимала,
Не тебя я во тьме целовал.

Нас палящая жажда сдружила,
В нас различное чувство слилось:
Ты кого-то другого любила,
И к другой мое сердце рвалось.

Запрокинулись головы наши,
Опьянялись мы огненным сном,
Расплескали мы древние чаши,
Налитые священным вином.



TÌNH CỦA EM
(Любовь твоя жаждет так много)

Tình của em khao khát thật vô vàn
Tình nức nở, cầu xin, tình quở trách
Em hãy yêu lặng im và nghiêm khắc
Em hãy yêu, đ tan chảy dần dần.

Hãy chiếu sáng cho người ngọn lửa sáng
Không quyết tâm, không khói cũng không buồn
Hãy yêu người bằng xác thân sung sướng
Nhưng con tim, yêu với nỗi đau thương.

Mặc ảo ảnh mà tình yêu tạo nên
Đ
hình khác không che lấp gương mặt
Em hãy yêu người ta bằng máu thịt
Rất đơn sơ, sống động của người trần

Hãy giữ gìn điều mê tín dị đoan
Đ
ừng sợ kẻ thù của lòng tin khác
Em hãy yêu người thủy chung, hết mực
Hãy yêu người tận sâu thẳm con tim.


Любовь твоя жаждет так много

Любовь твоя жаждет так много,
Рыдая, прося, упрекая...
Люби его молча и строго,
Люби его, медленно тая.

Свети ему пламенем белым -
Бездымно, безгрустно, безвольно.
Люби его радостно телом,
А сердцем люби его больно.

Пусть призрак, творимый любовью,
Лица не заслонит иного,-
Люби его с плотью и кровью -
Простого, живого, земного...

Храня его знак суеверно,
Не бойся врага в иноверце...
Люби его метко и верно -
Люби его в самое сердце!


ĐÊ
M NAY ANH LÀM NGỌN ĐÈN

(В эту ночь я буду лампадой...)

Đê
m nay anh làm ngọn đèn
Trong bàn tay âu yếm của em
Em đừng thở, đừng nghiêng, đừng đập vỡ
Trên những bậc đá thềm.

Hãy mang anh với vẻ cẩn trọng hơn
Xuyên qua bóng đêm cung điện của em
Và hãy đ cho muộn phiền, lo lắng
Hai con tim - nhịp đập sẽ sâu hơn

Đ
trong khe hở của bàn tay em
Một ngọn lửa bé bỏng vô cùng
Anh sẽ cháy lên như tượng Thánh
Chẳng phải là em đã đốt anh lên?


В эту ночь я буду лампадой

В эту ночь я буду лампадой
В нежных твоих руках...
Не разбей, не дыши, не падай
На каменных ступенях.

Неси меня осторожней
Сквозь мрак твоего дворца,-
Станут биться тревожней,
Глуше наши сердца...

В пещере твоих ладоней -
Маленький огонек -
Я буду пылать иконней...
Не ты ли меня зажег?



TÔI ĐỢI CHỜ ĐAU KHỔ
(Я ждал страданья столько лет)

Tôi đợi chờ đau khổ bấy lâu nay
Với vẻ đ đầy của hạnh phúc vô ý
Nỗi đau đến như ánh sáng màu xanh lặng lẽ
Quấn vào tim, giống như một bàn tay.

Tia sáng ước mong đã mang đến theo mình
Những âu yếm khổ đau, dằn vặt thế
Xuyên qua ẩm ướt của bao dòng lệ
Những sắc màu rót xuống cả trần gian.

Và con tim cứng đ như tấm kính
Trong tim này vẫn hát một nỗi đau:
“Ô
i, đau thương, dù mi đến khi nào
Thì mãi mãi vẫn cứ là quá sớm!”


Я ждал страданья столько лет

 Маргарите Васильевне Сабашниковой

Я ждал страданья столько лет
Всей цельностью несознанного счастья.
И боль пришла, как тихий синий свет,
И обвилась вкруг сердца, как запястье.

Желанный луч с собой принес
Такие жгучие, мучительные ласки.
Сквозь влажную лучистость слез
По миру разлились невиданные краски.

И сердце стало из стекла,
И в нем так тонко пела рана:
"О, боль, когда бы ни пришла,
Всегда приходит слишком рано".