Robert Ivanovich Rozhdestvensky (tiếng Nga: Ро́берт Ива́нович Рожде́ственский,
20 tháng 6 năm 1932 – 20 tháng 8 năm 1994) – nhà thơ, nhà văn Nga – Xô Viết.
Tiểu sử:
Robert Rozhdestvensky sinh ở làng Kosikha, Altai Krai. Bố là Stanislav Nikodimovich Petkevich, mất năm 1941 trong thế chiến II. Sau chiến tranh mẹ lấy chồng lần thứ hai, họ và têm lót là của bố dượng. Học xong bậc trung học phổ thông, Robert Rozhdestvensky vào học Đại học Petrozavodsk. Bắt đầu in thơ trên tạp chí của trường. Năm 1956 tốt nghiệp trường viết văn Maxim Gorky. Cùng với Voznesensky, Yevtushenko, Akhmadulina… ông là một đại diện tiêu biểu của trường phái “Thơ trẻ” (молодая поэзия) những năm 1950 – 1960.
Đặc điểm nổi bật của dòng thơ này là sự chân thành và ngôn ngữ thơ mới mẻ, thể hiện trách nhiệm công dân trong những đề tài nóng hổi của thời đại (đòi hòa bình cho nhân loại và sự công bằng xã hội, tình hữu nghị giữa các dân tộc, những bài học của thế chiến II). Ngoài thơ, Robert Rozhdestvensky còn là tác giả phần lời của nhiều bài hát nổi tiếng và dịch nhiều thơ nước ngoài ra tiếng Nga. Năm 1979 ông được tặng giải thưởng Nhà nước Liên Xô.
Tác phẩm:
*Флаги весны, 1955
*Испытание, 1956
*Дрейфующий проспект, 1959
*Ровеснику, 1962
*Необитаемые острова, 1962
*Радиус действия, 1965
*Сын Веры, 1966
*Всерьез, 1970
*Радар сердца, 1971
*Голос города, 1977
*Все начинается с любви, 1977
*Это время, 1983
*Моя любовь, 1955
*Письмо в тридцатый век, 1963
*Поэма о разных точках зрения, 1967
*До твоего прихода, Поэма о любви, 1968
*Посвящение, 1969
*210 шагов, 1978
*Ожидание, 1982
KHÔNG YÊU NGƯỜI NÔ LỆ
- Trao cho em tình yêu?
- Trao đây!
- Tình yêu bụi phủ đầy...
- Cứ trao cả bụi đầy!
- Nhưng anh muốn xem bói...
- Bói đi.
- Và muốn ra câu hỏi...
- Hỏi đi!..
- Giả sử, anh gõ cửa...
- Em mở!
- Giả sử, nếu anh rủ...
- Em đi!
- Thế nếu như tai hoạ?
- Sợ gì!
- Thế nếu anh nói dối?
- Tha tội!
- Giờ ra lệnh: “Hãy hát!”
- Hát đây!
- Hãy đóng ngay cửa lại...
- Đóng ngay!
- Nói với em: hãy giết!..
- Giết liền!
- Nói với em: hãy chết!..
- Quyên sinh!
- Nếu như anh bị đắm?
- Em cứu!
- Thế nếu làm em đau?
- Em chịu!
- Nếu bỗng nhiên – bức tường?
- Phá luôn!
- Thế nếu như - rắc rối?
- Em gỡ!
- Nếu cả trăm rắc rối?
- Không sợ!..
- Giờ trao em tình yêu?
- Tình yêu!..
- Không bao giờ anh trao!
- Tại vì sao?!
- Tại vì không yêu
những người nô lệ.
(1969)
TÌNH MÙA ĐÔNG
Ngoài sân thật lạnh lùng.
Thật uổng phí tháng mười hai tình đến.
Tình mùa đông
Có cuộc đời thật ngắn.
Tuyết rơi lẳng lặng
Trên đất lạnh lùng.
Tuyết trên đường phố
Tuyết trong rừng
Tuyết trong những lời em
Và trong mắt em đó.
Tình mùa đông
Có cuộc đời thật ngắn.
Tuyết rơi lẳng lặng
Trên đất lạnh lùng.
Và khi em chia tay với anh
Anh nghe ra giọng của em rất lạnh.
Tình mùa đông có cuộc đời thật ngắn.
Tuyết rơi lẳng lặng
Trên đất lạnh lùng.
Lời thề nguyền mùa đông thật lạnh.
Rất lâu anh sẽ đợi mùa xuân.
Tình mùa đông
Có cuộc đời thật ngắn
Tuyết rơi lẳng lặng
Trên đất lạnh lùng.
Robert Rozhdestvensky sinh ở làng Kosikha, Altai Krai. Bố là Stanislav Nikodimovich Petkevich, mất năm 1941 trong thế chiến II. Sau chiến tranh mẹ lấy chồng lần thứ hai, họ và têm lót là của bố dượng. Học xong bậc trung học phổ thông, Robert Rozhdestvensky vào học Đại học Petrozavodsk. Bắt đầu in thơ trên tạp chí của trường. Năm 1956 tốt nghiệp trường viết văn Maxim Gorky. Cùng với Voznesensky, Yevtushenko, Akhmadulina… ông là một đại diện tiêu biểu của trường phái “Thơ trẻ” (молодая поэзия) những năm 1950 – 1960.
Đặc điểm nổi bật của dòng thơ này là sự chân thành và ngôn ngữ thơ mới mẻ, thể hiện trách nhiệm công dân trong những đề tài nóng hổi của thời đại (đòi hòa bình cho nhân loại và sự công bằng xã hội, tình hữu nghị giữa các dân tộc, những bài học của thế chiến II). Ngoài thơ, Robert Rozhdestvensky còn là tác giả phần lời của nhiều bài hát nổi tiếng và dịch nhiều thơ nước ngoài ra tiếng Nga. Năm 1979 ông được tặng giải thưởng Nhà nước Liên Xô.
Tác phẩm:
*Флаги весны, 1955
*Испытание, 1956
*Дрейфующий проспект, 1959
*Ровеснику, 1962
*Необитаемые острова, 1962
*Радиус действия, 1965
*Сын Веры, 1966
*Всерьез, 1970
*Радар сердца, 1971
*Голос города, 1977
*Все начинается с любви, 1977
*Это время, 1983
*Моя любовь, 1955
*Письмо в тридцатый век, 1963
*Поэма о разных точках зрения, 1967
*До твоего прихода, Поэма о любви, 1968
*Посвящение, 1969
*210 шагов, 1978
*Ожидание, 1982
KHÔNG YÊU NGƯỜI NÔ LỆ
- Trao cho em tình yêu?
- Trao đây!
- Tình yêu bụi phủ đầy...
- Cứ trao cả bụi đầy!
- Nhưng anh muốn xem bói...
- Bói đi.
- Và muốn ra câu hỏi...
- Hỏi đi!..
- Giả sử, anh gõ cửa...
- Em mở!
- Giả sử, nếu anh rủ...
- Em đi!
- Thế nếu như tai hoạ?
- Sợ gì!
- Thế nếu anh nói dối?
- Tha tội!
- Giờ ra lệnh: “Hãy hát!”
- Hát đây!
- Hãy đóng ngay cửa lại...
- Đóng ngay!
- Nói với em: hãy giết!..
- Giết liền!
- Nói với em: hãy chết!..
- Quyên sinh!
- Nếu như anh bị đắm?
- Em cứu!
- Thế nếu làm em đau?
- Em chịu!
- Nếu bỗng nhiên – bức tường?
- Phá luôn!
- Thế nếu như - rắc rối?
- Em gỡ!
- Nếu cả trăm rắc rối?
- Không sợ!..
- Giờ trao em tình yêu?
- Tình yêu!..
- Không bao giờ anh trao!
- Tại vì sao?!
- Tại vì không yêu
những người nô lệ.
(1969)
TÌNH MÙA ĐÔNG
Ngoài sân thật lạnh lùng.
Thật uổng phí tháng mười hai tình đến.
Tình mùa đông
Có cuộc đời thật ngắn.
Tuyết rơi lẳng lặng
Trên đất lạnh lùng.
Tuyết trên đường phố
Tuyết trong rừng
Tuyết trong những lời em
Và trong mắt em đó.
Tình mùa đông
Có cuộc đời thật ngắn.
Tuyết rơi lẳng lặng
Trên đất lạnh lùng.
Và khi em chia tay với anh
Anh nghe ra giọng của em rất lạnh.
Tình mùa đông có cuộc đời thật ngắn.
Tuyết rơi lẳng lặng
Trên đất lạnh lùng.
Lời thề nguyền mùa đông thật lạnh.
Rất lâu anh sẽ đợi mùa xuân.
Tình mùa đông
Có cuộc đời thật ngắn
Tuyết rơi lẳng lặng
Trên đất lạnh lùng.
TÌNH MÙA ĐÔNG
Gửi Alena
Em biết không,
anh muốn cho mỗi lời của
bài thơ buổi sáng này, bỗng nhiên
kéo đến tận bàn tay của em
tựa hồ
như cành tử đinh hương buồn bã.
Em biết không,
anh muốn cho mỗi dòng, bất thình lình
thoát khỏi tứ thơ và kích cỡ
tan ra từng mảnh nhỏ, đáp lời trong tim
em đó. Em biết không,
anh muốn cho mỗi dòng nhìn vào em
thật âu yếm yêu thương. Và giá
mà chất đầy ánh nắng
tựa hồ như những giọt sương
trên bàn tay của cây phong. Em biết không
anh muốn cho cơn bão tuyết tháng mười hai ngoan ngoãn
nằm dưới bàn chân em.
Và anh muốn
cho chúng mình được yêu nhau
bấy nhiêu
bấy nhiêu ngày ta được sống.
NHỮNG LỜI XƯA CŨ
Ba lời, tựa hồ như ba ngọn lửa
Bay đến với em giữa ban ngày.
Và trong đêm bay đến với em đây
To lớn, như trái đất này xưa cũ.
Đối với con thuyền – là cánh buồm
Ba lời: “Anh yêu em”.
Chao ôi, những lời xưa cũ
Thế mà đầu óc quay cuồng
Thế mà đầu óc quay cuồng…
Ba lời, muôn thuở, như mùa xuân
Trời cho ba lời này sức mạnh.
Ba lời, và một số phận
Một mơ ước, một lối mòn…
Và không nén nhịn được, có một lần
Em nói rằng: “Em yêu anh”.
Chao ôi, những lời xưa cũ
Thế mà đầu óc quay cuồng
Thế mà đầu óc quay cuồng…
Ba lời, có vẻ như ba hoàng hôn
Em hãy một chút to hơn nhắc lại
Vì bây giờ với em hoàng hôn không phải
Ba lời hiểu ra từ buổi đầu tiên.
Chúng bay đến từ chốn xa xăm
Xuyên vào trái tim muôn thuở.
Chao ôi, những lời xưa cũ
Thế mà đầu óc quay cuồng
Thế mà đầu óc quay cuồng…
1972
ĐI ĐẾN NHÀ EM
Đi đến nhà em
để lại
được nghe giọng nói
và ngồi trên ghế, cúi mình
mà không nói không rằng.
Đi đến,
gõ cửa
lịm người, đợi câu trả lời…
Nếu như em biết được điều này
thì, có lẽ, em không tin nổi
thì, có lẽ, em phá lên cười
và nói:
“Thật là dại khờ quá đỗi…”
Em nói rằng:
“Anh cũng –
yêu em!” –
và em nhìn rất ngạc nhiên
và em không đứng yên một chỗ.
Tiếng cười vang lên như một dòng sông…
Thôi đành thế.
Thì em cứ việc cười lên
Anh yêu em
như thế.
Em biết không,
anh muốn cho mỗi lời của
bài thơ buổi sáng này, bỗng nhiên
kéo đến tận bàn tay của em
tựa hồ
như cành tử đinh hương buồn bã.
Em biết không,
anh muốn cho mỗi dòng, bất thình lình
thoát khỏi tứ thơ và kích cỡ
tan ra từng mảnh nhỏ, đáp lời trong tim
em đó. Em biết không,
anh muốn cho mỗi dòng nhìn vào em
thật âu yếm yêu thương. Và giá
mà chất đầy ánh nắng
tựa hồ như những giọt sương
trên bàn tay của cây phong. Em biết không
anh muốn cho cơn bão tuyết tháng mười hai ngoan ngoãn
nằm dưới bàn chân em.
Và anh muốn
cho chúng mình được yêu nhau
bấy nhiêu
bấy nhiêu ngày ta được sống.
NHỮNG LỜI XƯA CŨ
Ba lời, tựa hồ như ba ngọn lửa
Bay đến với em giữa ban ngày.
Và trong đêm bay đến với em đây
To lớn, như trái đất này xưa cũ.
Đối với con thuyền – là cánh buồm
Ba lời: “Anh yêu em”.
Chao ôi, những lời xưa cũ
Thế mà đầu óc quay cuồng
Thế mà đầu óc quay cuồng…
Ba lời, muôn thuở, như mùa xuân
Trời cho ba lời này sức mạnh.
Ba lời, và một số phận
Một mơ ước, một lối mòn…
Và không nén nhịn được, có một lần
Em nói rằng: “Em yêu anh”.
Chao ôi, những lời xưa cũ
Thế mà đầu óc quay cuồng
Thế mà đầu óc quay cuồng…
Ba lời, có vẻ như ba hoàng hôn
Em hãy một chút to hơn nhắc lại
Vì bây giờ với em hoàng hôn không phải
Ba lời hiểu ra từ buổi đầu tiên.
Chúng bay đến từ chốn xa xăm
Xuyên vào trái tim muôn thuở.
Chao ôi, những lời xưa cũ
Thế mà đầu óc quay cuồng
Thế mà đầu óc quay cuồng…
1972
ĐI ĐẾN NHÀ EM
Đi đến nhà em
để lại
được nghe giọng nói
và ngồi trên ghế, cúi mình
mà không nói không rằng.
Đi đến,
gõ cửa
lịm người, đợi câu trả lời…
Nếu như em biết được điều này
thì, có lẽ, em không tin nổi
thì, có lẽ, em phá lên cười
và nói:
“Thật là dại khờ quá đỗi…”
Em nói rằng:
“Anh cũng –
yêu em!” –
và em nhìn rất ngạc nhiên
và em không đứng yên một chỗ.
Tiếng cười vang lên như một dòng sông…
Thôi đành thế.
Thì em cứ việc cười lên
Anh yêu em
như thế.
CÓ NHỮNG LỜI THẬT BUỒN
Có những lời thật buồn
có những lời cay đắng.
Những lời theo đường dây điện
dưới thung lũng
trên rừng.
Trong những phong bì dán kín như bưng
chúng gõ trên những thanh tà vẹt
trên những thanh tà vẹt
trên những mô đất:
“Vĩnh biệt.
Vĩnh
biệt…”
HÃY NÓI MỘT ĐIỀU GÌ ĐÓ VỚI EM
Giống như thời thơ ấu, đêm trần truồng
Mặt đất trở nên rộng lớn hơn…
Bên má tôi tha thiết
Những lời buốt thấu xương:
Hãy nói với em điều gì đi anh!”…
“Hãy nói với em điều gì đi anh!
Anh hãy nói!
Nhanh lên!
Mặc những vì sao giữa trời xanh
Mọc.
Rồi biến mất.
Dù sao thì anh
Hãy nói một điều gì đó với em!…
Anh phải trả nợ cho nụ hôn
Bằng những lời muôn thuở, như ngày cũ…
Anh học văn
Để làm gì cơ chứ?
Anh hãy nói với em
Một điều gì tốt đẹp…
Vì anh đã không phản bác
Lòng can đảm của em
Rằng em cố ý, chủ tâm
Vì đời con gái
Vô cùng ngắn ngủi
Hãy nói một điều gì tốt đẹp đi anh…”
Em thánh thần
Và em sơ suất
Sao em hỏi gì anh?
Điều sự thật?
Điều dối gian?
Nhưng em thì thào khoan nhặt:
“Hãy nói với em
Anh hãy nói với em
Một điều gì tốt đẹp…”
Có những lời thật buồn
có những lời cay đắng.
Những lời theo đường dây điện
dưới thung lũng
trên rừng.
Trong những phong bì dán kín như bưng
chúng gõ trên những thanh tà vẹt
trên những thanh tà vẹt
trên những mô đất:
“Vĩnh biệt.
Vĩnh
biệt…”
HÃY NÓI MỘT ĐIỀU GÌ ĐÓ VỚI EM
Giống như thời thơ ấu, đêm trần truồng
Mặt đất trở nên rộng lớn hơn…
Bên má tôi tha thiết
Những lời buốt thấu xương:
Hãy nói với em điều gì đi anh!”…
“Hãy nói với em điều gì đi anh!
Anh hãy nói!
Nhanh lên!
Mặc những vì sao giữa trời xanh
Mọc.
Rồi biến mất.
Dù sao thì anh
Hãy nói một điều gì đó với em!…
Anh phải trả nợ cho nụ hôn
Bằng những lời muôn thuở, như ngày cũ…
Anh học văn
Để làm gì cơ chứ?
Anh hãy nói với em
Một điều gì tốt đẹp…
Vì anh đã không phản bác
Lòng can đảm của em
Rằng em cố ý, chủ tâm
Vì đời con gái
Vô cùng ngắn ngủi
Hãy nói một điều gì tốt đẹp đi anh…”
Em thánh thần
Và em sơ suất
Sao em hỏi gì anh?
Điều sự thật?
Điều dối gian?
Nhưng em thì thào khoan nhặt:
“Hãy nói với em
Anh hãy nói với em
Một điều gì tốt đẹp…”
VÉ ĐI TUỔI THƠ
Có thành phố êm ả như giấc mơ.
Nơi đó trên ngực có đầy bụi bám.
Nước trên sông như mặt kính, lững lờ
Có thành phố, nơi mà trong ấm nóng
Trôi đi tuổi thơ xa vắng của ta...
Trong đêm khuya tôi vội ra khỏi nhà
Đến nhà ga, ghé vào phòng bán vé:
“Có thể, lần đầu trong nghìn năm qua
Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ!...”
Cô bán vé trả lời: “Không có vé...”
Biết làm sao cãi lại được cô ta?
Đường về tuổi thơ còn tìm đâu vậy?
Mà có thể, chỉ đơn giản, đôi khi
Trong kí ức ta đi về chốn ấy?...
Thành phố này có những câu chuyện cổ
Những ngọn gió gọi tất cả lên đường.
Ở nơi đó ta mê như điếu đổ
Nhà đến mặt trời, thông đến trời xanh.
Mùa đông đi trên tuyết dày lặng lẽ...
Bài hát xa xôi trong số phận mình
Thành phố dịu dàng, cám ơn ngươi nhé!
Ngươi đừng đợi, ta chẳng quay về nữa.
Trên hành tinh còn có những con đường.
Ta đã lớn. Hãy tin. Và tha thứ.
NGÀY SINH CỦA PHỤ NỮ
“Cô ấy bao nhiêu tuổi?...” “Tuổi thực – bao nhiêu?...”
Người phụ nữ phẩy tay rồi thốt lên
Giọng kéo dài – vui và cay đắng:
- Tính đếm làm gì cho uổng? Tất cả - của mình
Sau đấy nâng cốc uống chúc bè bạn.
Và ánh sáng bừng lên...
Phụ nữ chỉ có những ngày sinh.
Còn những năm sinh phụ nữ không hề có!
1973-1977
THÁNG NĂM LÀ TÀI SẢN
Dù đầu tôi bạc trắng –
Tôi chẳng sợ mùa đông.
Không gánh nặng – tháng năm.
Tháng năm là tài sản.
Tôi thường giục thời gian
Quen làm tất mọi chuyện.
Dù tiền bạc không gom.
Tháng năm là tài sản.
Tôi cám ơn tháng năm
Và uống vào thuốc đắng.
Không cho ai tháng năm!
Tháng năm là tài sản.
Nếu thế kỉ nói rằng
“Ngôi sao giờ tắt hẳn”
Bàn tay trẻ giơ lên
Tháng năm là tài sản.
EM HÃY YÊU
Em hãy yêu, hãy yêu.
Hãy rót ra như chiều.
Bổ tim làm hai nửa...
Người không nói: “uổng!” đâu...
Em hãy tin, hãy tin.
Em bắt đầu van xin.
Không bao giờ góa bụa...
Mà cũng như góa chồng.
Rồi em sẽ hết nhìn
Vào dày đặc bóng đêm.
Đồ trong nhà kê lại...
Người không hỏi: sao em?...
Rồi em sẽ quen mà
Rồi đêm sẽ sáng ra
Em một mình cất bước...
Người không hỏi: đâu về?...
Rồi em sẽ dối gian
Trên ngón tay ánh lên.
Đôi mắt đầy gian dối...
Nhưng người sẽ không nhìn.
Rồi em sẽ khóc lên.
Đờ bên cửa, như băng.
Tai họa em đem giấu.
Của người. Và của em.
QUẢ NGỌT
Quả ngọt làm vui mắt
Quả ngọt làm kinh ngạc.
Quả ngọt làm say sưa
Quả đắng làm sáng mắt.
Ôi, số kiếp phong ba
Cay đắng đến giày vò.
Quả ngọt cho một nắm
Quả đắng đầy hai xô.
Em không biết điều gì
Nó cứ lớn nhường kia
Mùa xuân cho quả ngọt
Quả đắng - cả bốn mùa.
Anh đừng cười gì em
Qua ô cửa hãy nhìn
Hai người ngắt quả ngọt.
Quả đắng chỉ mình em.
EM CHỚ CÓ BUỒN
Bọt nước mưa đặc quánh lại lắc lư
Những giọt mưa gõ đều trên cửa sổ.
Ngày hôm nay tình yêu vừa ngang qua
Còn ngày mai, ngày mai em gặp nó!
Em chớ có buồn
Cả cuộc đời phía trước
Cả cuộc đời phía trước
Hãy chờ đợi, hãy tin!
Hương xuân quyện lối mòn giữa rừng thưa
Đất héo hon vì những ngày nắng lửa.
Ngày hôm nay mơ ước vừa ngang qua
Còn ngày mai, ngày mai em gặp nó.
Như sương trên đồng, như sao trên trời
Như con sóng vui dập dờn trên biển
Hãy cứ để bên em đến muôn đời
Giấc mơ xa và một tình yêu lớn!
Em chớ có buồn
Cả cuộc đời phía trước
Cả cuộc đời phía trước
Hãy chờ đợi, hãy tin!
Em hãy yêu, hãy yêu.
Hãy rót ra như chiều.
Bổ tim làm hai nửa...
Người không nói: “uổng!” đâu...
Em hãy tin, hãy tin.
Em bắt đầu van xin.
Không bao giờ góa bụa...
Mà cũng như góa chồng.
Rồi em sẽ hết nhìn
Vào dày đặc bóng đêm.
Đồ trong nhà kê lại...
Người không hỏi: sao em?...
Rồi em sẽ quen mà
Rồi đêm sẽ sáng ra
Em một mình cất bước...
Người không hỏi: đâu về?...
Rồi em sẽ dối gian
Trên ngón tay ánh lên.
Đôi mắt đầy gian dối...
Nhưng người sẽ không nhìn.
Rồi em sẽ khóc lên.
Đờ bên cửa, như băng.
Tai họa em đem giấu.
Của người. Và của em.
QUẢ NGỌT
Quả ngọt làm vui mắt
Quả ngọt làm kinh ngạc.
Quả ngọt làm say sưa
Quả đắng làm sáng mắt.
Ôi, số kiếp phong ba
Cay đắng đến giày vò.
Quả ngọt cho một nắm
Quả đắng đầy hai xô.
Em không biết điều gì
Nó cứ lớn nhường kia
Mùa xuân cho quả ngọt
Quả đắng - cả bốn mùa.
Anh đừng cười gì em
Qua ô cửa hãy nhìn
Hai người ngắt quả ngọt.
Quả đắng chỉ mình em.
EM CHỚ CÓ BUỒN
Bọt nước mưa đặc quánh lại lắc lư
Những giọt mưa gõ đều trên cửa sổ.
Ngày hôm nay tình yêu vừa ngang qua
Còn ngày mai, ngày mai em gặp nó!
Em chớ có buồn
Cả cuộc đời phía trước
Cả cuộc đời phía trước
Hãy chờ đợi, hãy tin!
Hương xuân quyện lối mòn giữa rừng thưa
Đất héo hon vì những ngày nắng lửa.
Ngày hôm nay mơ ước vừa ngang qua
Còn ngày mai, ngày mai em gặp nó.
Như sương trên đồng, như sao trên trời
Như con sóng vui dập dờn trên biển
Hãy cứ để bên em đến muôn đời
Giấc mơ xa và một tình yêu lớn!
Em chớ có buồn
Cả cuộc đời phía trước
Cả cuộc đời phía trước
Hãy chờ đợi, hãy tin!
NHỮNG KHOẢNH KHẮC
Đừng nghĩ về từng giây rồi lên mặt.
Sẽ đến thời gian và bạn hiểu rằng
Chúng rít lên như đạn xuyên thái dương
Những khoảnh khắc, khoảnh khắc, và khoảnh khắc.
Mỗi khoảnh khắc có lí lẽ của mình
Có cây chuông của mình và dấu vết.
Khoảnh khắc phân chia – cho ai nỗi nhục
Bất tử cho ai – ai đấy vinh quang.
Những khoảnh khắc ép vào trong từng năm
Những khoảnh khắc nén vào từng thế kỉ
Và tôi đôi khi không hiểu được rằng
Đâu khoảnh khắc đầu, còn đâu cuối nhỉ.
Mưa giăng từ những khoảnh khắc bé bỏng
Dòng nước giản đơn rót xuống từ trời.
Còn bạn chờ đợi hết nửa cuộc đời
Xem khi nào khoảnh khắc kia sẽ đến.
Khoảnh khắc sẽ đến giống như hớp nước
Hớp nước mưa giữa oi bức mùa hè.
Ta cần nhớ về nghĩa vụ của ta
Từ khoảnh khắc đầu tiên cho đến chót.
Đừng nghĩ về từng giây rồi lên mặt.
Sẽ đến thời gian và bạn hiểu rằng
Chúng rít lên như đạn xuyên thái dương
Những khoảnh khắc, khoảnh khắc, và khoảnh khắc.
CON NGƯỜI CẦN ÍT THÔI
Con người cần ít thôi:
Để mà đi tìm
Và tìm thấy.
Để có sự bắt đầu như vậy:
Một người bạn
Một kẻ thù…
Con người cần ít thôi:
Để con đường đi về xa xôi.
Cần người mẹ
Vẫn đang sống trên đời
Mẹ chỉ cần sống khỏe…
Con người cần ít thôi
Sau tiếng sấm – là im lặng.
Cần một làn sương mỏng.
Cần một cuộc đời
Và một cái chết.
Buổi sáng cần tờ báo đọc
Thân thuộc với loài người.
Cần một hành tinh thôi:
Đó là trái đất!
Và chỉ thế thôi.
Và – con đường giữa các vì sao
Và ước mơ về tốc độ.
Điều này về bản chất là không đáng kể
Điều này thực ra chỉ vớ vẩn thôi.
Một phần thưởng vừa thôi
Một bệ không cao vòi vọi.
Con người cần ít thôi
Chỉ cần ở nhà có ai người
Đang đợi.