Hơn 40 Blog. Hơn 300 Nhà thơ nổi tiếng Thế giới và những Lời chúc – Giai thoại – Chuyện tình hay nh

Thứ Bảy, 4 tháng 2, 2017

Thơ Boris Kornilov


Boris Petrovich Kornilov (tiếng Nga: Бори́с Петро́вич Корни́лов, 29 tháng 7 năm 1907 – 21 tháng 2 năm 1938) – nhà thơ Nga Xô Viết, tác giả của bài thơ nổi tiếng Bài ca gặp gỡ (Песня о встречном - The Song of the Meeting).

Tiểu sử:
Boris Kornilov sinh làng Pokrovskoye, huyện Semyonov, tỉnh Nizhny Novgorod. Bố mẹ là những giáo viên trường làng. Năm 1922 lên thị trấn Semyonov làm thơ và tham gia tích cực vào công tác Đội và Đoàn Côm-sô-môn. Những bài thơ đầu tiên in báo tường và sau đó là báo huyện rồi báo tỉnh. Năm 1925 Boris Kornilov viết đơn lên huyện đoàn đ nghị xin đi học một trường báo chí hoặc trường viết văn nào đấy”. Kết quả là cuối năm 1925 được cử đi học Leningrad. Boris Kornilov hy vọng sẽ được gặp và đọc thơ mình cho Sergei Yesenin nghe nhưng điều này đã không thành hiện thựckhi Kornilov đến Leningrad thì Esenin đã không còn.

Kornilov tham gia nhóm Смена và được thừa nhận là một trong những nhà thơ trẻ tài năng nhất của nước Nga. Năm 1926 làm đám cưới với Olga Fyodorovna Berggolts (cũng là một thành viên của nhóm này). Cuộc hôn nhân này không được lâu nhưng nó là nguồn cảm hứng của một số bài thơ nổi tiếng của Olga Berggolts, từng được dịch ra tiếng Việt và được bạn đọc Việt Nam yêu thích. Có thể là do bạn đọc Việt Nam thương cảm cho số phận nghiệt ngã của những nhà thơ tài hoa mà bạc mệnh của nước Nga. Olga Berggolts có hai đời chồng nhưng có thể nói những bài thơ viết về Boris Kornilov, hoặc qua người khác nhưng nhắc tới Boris Kornilov là những tình cảm chân thành và xúc động nhất.

Năm 1928 Kornilov in tập thơ đầu tiên Молодость. Năm 1933 in 2 tập: Книга стихов và Стихи и поэмы. Thập niên 1930 Kornilov in nhiều trường ca và đặc biệt là Bài ca gặp gỡ - là tác phẩm nổi tiếng nhất của Kornilov được nhạc sĩ Dmitry Shostakovich phổ nhạc, trở thành biểu tượng của một thời đại.

Giữa thập niên 1930 Kornilov sa vào một cơn khủng hoảng tinh thần và đâm ra nghiện rượu nặng. Năm 1936 bị khai trừ khỏi Hội Nhà văn. Năm 1937, trong cuộc Đại thanh trừng, Kornilov bị bắt tại Leningrad và bị xử bắn ngày 21 tháng 2 năm 1938. Hiện không rõ phần mộ đâu. Sau khi chết được phục hồi danh dự và thành viên Hội Nhà văn. Tại thành phố Semyonov có tượng đài và bảo tàng Boris Kornilov, còn Nizhny Novgorod có đường phố mang tên ông.

Tác phẩm: 
* Молодость, 1928
* Первая книга, 1931
* Стихи и поэмы, 1933
* Новое, 1935
* Триполье // «Звезда», 1935, № 1
* Моя Африка // «Новый мир», 1935, № 3
* Стихотворения и поэмы, 1957, 2-е изд. — 1960
* Стихотворения и поэмы, 1966
* Продолжение жизни, 1972
* Избранное, 1977
* Поэмы, 1984.

Thư mục:
* Цурикова Г., Борис Корнилов, М.— Л., 1963;
* Берггольц О., Борис Корнилов. 1907—1938. Продолжение жизни, в кн.: Русские поэты. Антология, т. 4, М., 1968.
* Казак В. Лексикон русской литературы
XX века = Lexikon der russischen Literatur ab 1917. — М.: РИК «Культура», 1996. — 492 с. — 5000 экз. — ISBN 5-8334-0019-8


BÀI CA GẶP GỠ

Buổi sáng đón ta bằng luồng hơi mát rượi
Sông đó ta bằng ngọn gió của sông.
Cô gái tóc xoăn, sao em chẳng vui mừng
Với khúc ca vui của còi tầm đang thổi?
Em đừng ngủ nữa, thức dậy đi em gái!
Trong xưởng máy ngân vang
Đ
ất nước thức dậy với niềm vinh quang
Đó
n chào ngày mới.

Và niềm vui không dứt đang hát lên
Và bài ca đang bước ra gặp gỡ
Và nhân dân đang cười vui hớn hở
Và mặt trời chào đón đang bước lên.
Hùng dũng và nóng bừng
Cho anh phấn khích thêm.
Đ
ất nước thức dậy với niềm vinh quang
Đó
n chào ngày mới.

Tổ lao động đón ta bằng việc làm
Hãy mỉm cười với bạn bè em nhé
Cùng lao động, cùng chung mối quan tâm
Và gặp gỡ, và cuộc đờiphân nửa.
Và sau miền ngoại ô thành phố
Trong ánh lửa và trong tiếng sấm rền
Đ
ất nước thức dậy với niềm vinh quang
Đó
n chào ngày mới.

Cùng đất nước đi đến miền thắng lợi
Em, tuổi trẻ của ta, rồi sẽ đi qua
Một khi tuổi trẻ còn chưa đi qua
Thì tuổi trẻ với em đón đợi.
Thành đám đông vào cuộc đời sẽ chạy
Thay thế cha anh mình.
Đ
ất nước thức dậy với niềm vinh quang
Đó
n chào ngày mới.

Và niềm vui không thể nào giấu nổi
Khi mà tiếng trống đang vang lên
Những bạn trẻ Tháng Mười sau ta bước lên
Hát những bài ca hãy còn ngọng ngịu.
Đ
đớt và gan dạ
Họ bước đi, ngân vang
Đ
ất nước thức dậy với niềm vinh quang
Đó
n chào ngày mới.

Bằng lời tuyệt vời như vậy
Em hãy nói lên sự thật của mình.
Ta bước ra với cuộc đời gặp gỡ
Với lao động, với tình!
Yêu là lỗi lầm chăng, em gái
Một khi đang vang lên
Đ
ất nước thức dậy với niềm vinh quang
Đó
n chào ngày mới. 


Песня о встречном

Нас утро встречает прохладой,
Нас ветром встречает река.
Кудрявая, что ж ты не рада
Весёлому пенью гудка?

 Не спи, вставай, кудрявая!
 В цехах звеня,
 Страна встаёт со славою
 На встречу дня.

И радость поёт, не скончая,
И песня навстречу идёт,
И люди смеются, встречая,
И встречное солнце встаёт —

 Горячее и бравое,
 Бодрит меня.
 Страна встаёт со славою
 На встречу дня.

Бригада нас встретит работой,
И ты улыбнёшься друзьям,
С которыми труд, и забота,
И встречный, и жизнь — пополам.

 За Нарвскою заставою,
 В громах, в огнях,
 Страна встаёт со славою
 На встречу дня.

И с ней до победного края
Ты, молодость наша, пройдёшь,
Покуда не выйдет вторая
Навстречу тебе молодёжь.

 И в жизнь вбежит оравою,
 Отцов сменя.
 Страна встаёт со славою
 На встречу дня.

...И радость никак не запрятать,
Когда барабанщики бьют:
За нами идут октябрята,
Картавые песни поют.

 Отважные, картавые,
 Идут, звеня.
 Страна встаёт со славою
 На встречу дня!

Такою прекрасною речью
О правде своей заяви.
Мы жизни выходим навстречу,
Навстречу труду и любви!

 Любить грешно ль, кудрявая,
 Когда, звеня,
 Страна встаёт со славою
 На встречу дня.





Olga Berggolts viết về Boris Kornilov:

GỬI BORIS KORNILOV

Và tất cả đổi thay, em bây giờ đã khác
Em hát khác rồi, khóc cũng khác ngày xưa

B. Kornilov.

1
vâng, em khác hẳn ngày xưa!
Sao cuộc đời kết thúc nhanh quá vậy
Em đã già mà anh đâu nhận thấy
Mà, có thể là anh vẫn nhận ra?

Em sẽ chẳng cầu xin sự tha thứ đâu mà
Hay thề thốt, cũng là vô ích vậy
Nhưng nếu em tin rằng anh còn quay trở lại
Nhưng nếu như anh còn có thể nhận ra.

Thì sẽ quên hết giận hờn, ta lại cùng ta
Ta lại cùng ta, như ngày xưa, sánh bước
Hai chúng mình sẽ khóc và chỉ khóc
Về điều gì ư – chỉ ta biết thôi mà.


2
Em bây giờ lục tìm trong ký ức
Em nhớ về những câu hát đầu tiên:
Ngôi sao trên sông Nêva cháy lên
Và hoạ mi miền ngoại ô đang hót…”

Nhưng cay đắng và ngọt ngào hơn, năm tháng đã qua
Trái đất này mênh mông bát ngát, bao la
Anh có lý – bây giờ em mới biết
Anhngười đầu tiên của em và anh đã mất
Em hát khác rồi, khóc cũng khác ngày xưa…”

Lớp trẻ lớn lên, lại vẫn giống như ta
Lại vẫn sông Nêva, ánh chiều tà, sóng nước
Vẫn hồi hộp, say mê trong từng câu hát
Và tuổi thanh xuân vẫn có lý như xưa.


Борису Корнилову

 ...И все не так, и ты теперь иная.
   поешь другое, плачешь о другом...
           Б. Корнилов

           1

О да, я иная, совсем уж иная!
Как быстро кончается жизнь...
Я так постарела, что ты не узнаешь,
а может, узнаешь? Скажи!

Не стану прощенья просить я,
                       ни клятвы
напрасной не стану давать.
Но если — я верю — вернешься обратно,
но если сумеешь узнать,—

давай о взаимных обидах забудем,
побродим, как раньше, вдвоем,—
и плакать, и плакать, и плакать мы будем,
мы знаем с тобою — о чем.
1939

           2

Перебирая в памяти былое,
я вспомню песни первые свои:
«Звезда горит над розовой Невою,
заставские бормочут соловьи...»

...Но годы шли все горестней и слаще,
земля необозримая кругом.
Теперь — ты прав,
мой первый и пропащий,—
пою другое, плачу о другом...

А юные девчонки и мальчишки
они — о том же: сумерки, Нева...
И та же нега в этих песнях дышит,
и молодость по-прежнему права.



BUỔI TỐI EM ĐÃ Đ MẤT MỘT LỜI

Gửi B. K

Buổi tối em đã đ mất một lời
Dành riêng cho anh mà em đã nghĩ.
Và em lại đã bắt đầu lần nữa
Bài ca nàyhết giận rồi thương
Rồi thiếp đi trong nước mắt, không tin
Đ
iều em thấy trong mơ khi gần sáng
Sao anh tìm ra mất mát của em
Khi bắt đầu viết bài hát về em.


XIN ĐỪNG NHÌN NGOÁI LẠI

Ô
i, xin đừng nhìn ngoái lại
vào tảng băng này
vào bóng tối này
có ánh mắt ai
đ
ang nhìn đấy
không thể nào không đáp lại ánh mắt đâu.

Ngày hôm nay tôi ngoái nhìnvà bỗng thấy:
người bạn của tôi đang nhìn từ tảng băng
á
nh mắt của người bạn tôi sống động vô cùng
người duy nhất của tôimuôn đời, mãi mãi.

Chuyện là thế mà tôi đã không biết rằng
Tôi đã nghĩ rằng tôi thở bằng người khác
Nhưng, tử hình của tôi, niềm vui của tôi, mơ ước
tôi chỉ sống được bằng ánh mắt của anh!

Tôi vẫn hãy còn chung thủy chỉ với anh
và chỉ với điều này tôi vẫn đúng:
tôi là vợ anhvới những người còn sống
là góa phụ của anhvới tôi và anh.


NGẢI CỨU

Tôi mím miệng một cách bướng bỉnh
Giữ lại tất cả mọi lời
Ngải cứu, ngải cứu, hoa cỏ của tôi
Hoa cỏ của tôi đã lớn.

Ta đã không thể tha thứ cho nhau bằng hết
Mà mọi điều ta lại đã giấu nhau
Anh lấy của tôi chiếc khăn màu
Giật tung đường viền cạp

Anh làm gì với chiếc khăn đã rách
Anh làm gì với những đường viền?...
Còn tôi cần gì con tim đã mòn
Vì những bước đi trên đất?...

Tôi đâu có cần những lời dễ thương
Từ những người không yêu, người xa lạ?...
Hoa cỏ của tôi, ngải cứu, ngải cứu
Nằm trên tất cả mọi con đường



CON ÉN TRÊN BỜ DỐC

Ô con chim én thật đảm đang
Ô
con chim xanh xám dịu dàng!
G. Derzhavin.

1
Em đến bờ dốc ngày trước
Đư
a mắt nhìn số phận của mình.
Nơi này em đã từng hạnh phúc
Cách đây đã nhiều năm

Biển xa có màu xanh biếc
Và ánh hoàng hôn màu đồng.
Và cỏ cây vẫn khe khẽ hát
Như trước đó đã nhiều năm.

Và có cả mùi rau thơm
Cả những con sa yến khóc
Nhưng những mất mát của mình
Anh biết không, - lấy gì đ chuộc?

Không chuộc, không thốt ra lời
Và không bắt đầu lại nữa.
Không thốt ra lời nguyền rủa.
Mà nhớ lại, và lặng thinh.

Và em đã ngồi im lặng
Trùm mặt bằng chiếc khăn
Đ
cánh của con chim én
Khẽ chạm lên bờ vai em

2
Con én từ trên cao ấy
Lao xuống chạm bờ vai em.
Còn em thì đã nghĩ rằng anh
Chạm bàn tay, nhớ lại điều gì đấy.

Và em hướng về phía anh
Quên cả giận hờn, luống cuống
Tha thứ tất cả cho số phận mình
Vì cái bàn tay khẽ chạm.

3
Và em đã vô cùng sung sướng
Trước bàn tay khẽ chạm của anh
Hỡi chim én, số phận của em
Quyến rũ, xốn xang, bạo dạn!

Và em đã đứng lên cẩn thận
Lại mỉm cười với cả trần gian.
Và đã chính xác mọc lên đôi cánh
Nơi đôi cánh én khẽ chạm lên.
1940