Hơn 40 Blog. Hơn 300 Nhà thơ nổi tiếng Thế giới và những Lời chúc – Giai thoại – Chuyện tình hay nh

Thứ Năm, 2 tháng 2, 2017

Thơ Sergei Klychkov


Sergei Antonovich Klychkov (tiếng Nga: Серге́й Анто́нович Клычко́в, họ thật là Leshenkov) (1 tháng 7 năm 1889 – 8 tháng 10 năm 1937) – nhà thơ, nhà văn, dịch giả Nga.

Tiểu sử:
Sergei Klychkov sinh làng Dubrovka, tỉnh Tver, là con trai của một người thợ đóng giày. Học phổ thông Taldoma và sau đó, Moskva. Năm 1905 tham gia Khởi nghĩa Tháng Chạp Moskva. Năm 1906 viết nhiều bài thơ về đ tài cách mạng. Năm 1908 được Tchaikovssky giúp đ về tài chính, đã đi sang Ý. đây Klychkov đã gặp Maxim Gorky. Tháng 9 năm 1908 vào học khoa Sử và Ngôn ngữ, Đại học Quốc gia Moskva nhưng không tốt nghiệp. Những năm 1919 – 1921 sống vùng Krym, năm 1921 về Moskva và cộng tác với tờ tạp chí Красная новь. 

Klychkov tự nhận mình là nhà thơ nông dân, gần gũi với Sergei Yesenin, Nicolai Klyuev. Những tập thơ đầu: Песни: Печаль-радость. Лада. Бова (1911) và Потаенный сад (1913) mang phong cách riêng của trường phái này. Cùng với sáng tác thơ, Klychkov còn viết tiểu thuyêt, truyện, phê bình và dịch thơ của các nhà thơ cổ điển Gruzia.

Sergei Klychkov bị bắt theo lời tố giác sai là đã tham gia vào tổ chức chống chính quyền Xô Viết ngày 8 tháng 10 năm 1937 và bị xử bắn ngay trong ngày hôm đó. Năm 1956 được phục hồi danh dự.

Tác phẩm:
*Песни, 1911
*Потаенный сад. Стихи, 1913, 2-е изд. — 1918
*Дубрава. Стихи, 1918
*Гость чудесный. Стихи, 1923
*Домашние пес¬ни. Стихи, 1923
...................

Thư mục:
*Воронский А.
 Лунные туманы. — В кн.: Воронский А. Избранные статьи о литературе. М., 1982 
*Клычков С.
 Стихотворения. М., 1985
*Клычков С.
 Автобиография. Сахарный немец. Чертухинский балакирь. Князь мира. М., 1988
..................

Một số bài thơ

TÌNH YÊU

Tình yêulà một đứa trẻ rất gàn
Tình rất cần sự quan tâm chăm sóc
Từ lọt lòng cho đến lên tám năm
Không được bỏ rơi mà cần vồ vập.

Và đ tránh hiềm khích hay chửi mắng
Cần khôn ngoan, thong thả chọn vú nuôi
Và đ người Digan không ăn trộm
Bỏ tình lên xe nhỏ kéo theo người!

Nuôi bằng sữa mẹ từ buổi lọt lòng
Còn khi ngủ đặt tình ngay giữa ngực
Không đặt lên bàn mà thiếu đ phòng
Những thứ cay: như ớt hay mù tạc!

Còn nếu không, có thể sẽ như vầy
Đ
vấy bẩn lên tay và trang phục
Rồi mùi mù tạc bốc suốt cuộc đời
Mà cay đắng sau vòng tay ôm ấp!

Còn khi có sự chăm sóc thật tốt
Thì con trai, con gái sẽ ra đời
Và đôi bờ mi dựng đứng buông lơi
Còn đôi má hồng tươi và phục phịch.

Nhưng mà ta cần biết một điều rằng
Hạnh phúc sẽ không kéo dài mãi mãi
Có thể sẽ theo chồngcô con gái
Và cậu con trai có thể ra riêng!

Đ
ứa bé con yếu đuối và gầy còm
Qua tất cả cùng em bằng phận số
Sống cùng em cho đến ngày xuống mộ
Và sẽ nằm vào trong mộ cùng em!

Cùng với tình, chỉ không cần tã lót
Cho người ta không thấy sự hân hoan
Tình yêulà một đứa trẻ rất gàn
Nó cần được trông nom và chăm sóc!


Любовь - неразумный ребенок 

Любовь - неразумный ребенок -
     За нею ухаживать надо
И лет до восьми от пеленок
     Оставить нельзя без пригляда.

От ссоры пасти и от брани
     И няню брать с толком, без спешки.
А чтоб не украли цыгане,
     Возить за собою в тележке!

Выкармливать грудью с рожденья,
     А спать класть у самого сердца,
На стол без предупрежденья
     Не ставить горчицы и перца!

А то может так получиться,
     Что вымажет ручки и платье
И жизнь вся пропахнет горчицей,
     А с горечью что ж за объятья!

И вот за хорошим уходом
     Поднимется дочь иль сынишка -
И брови крутые с разводом,
     И щеки как свежие пышки!

Но так, знать, положено нам уж,
     Что счастью не вечно же длиться:
И дочь может выскочить замуж,
     И может сынок отделиться!

Ребенок же слабый и хилый,
     Во всем обойденный судьбою,
С тобой доживет до могилы
     И ляжет в могилу с тобою!

С ним только вот, кроме пеленок,
     Другой не увидишь отрады:
Любовь - неразумный ребенок,
     Смотреть да смотреть за ней надо!


TÌNH RA ĐI

Tình ra đi với gương mặt dễ thương
Với nụ cười nhìn xuống từ đôi mắt
Em đã sống hết và anh sống hết
Trăng sáng kia không phải đ chúng mình. 

Trăng đẹp xinh như vương miện trong sương
Trăng soi sáng, trăng nằm trên mây gió
Nhưng với em trăng không còn quyến rũ
Và trăng không còn bùa phép với anh.

Những bài hát vui ngày hội không còn
Những bó lúa giờ chất đầy trước cổng
Và những bông tuyết im lìm rơi xuống
Trên thái dương em, trên trán của anh.

Giờ băng giá đang ngày một mạnh lên
Anh rất cần, và cả em cũng thế
Ta cần vội vàng xua đi dòng lệ
Dòng lệ nằm trên những bó lúa vàng.

Và ta không hiểu những tin màu đen
Chảy thành luồng vào buổi chiều chồng chất
Khi cây chổi chôn vào trong ngũ cốc
Một bông hoa có những cánh vô hồn.


Ушла любовь с лицом пригожим

Ушла любовь с лицом пригожим,
С потупленной улыбкой глаз,—
Ты прожила, и я жизнь прожил,
И не для нас вверху луна зажглась.

Красуяся венцом в тумане,
На облаке луна лежит,
Но ни тебя она не манит,
Ни больше мне она не ворожит...

Прошли веселые отжинки,
На стражу встал к воротам сноп,
И тихо падают снежинки
Тебе в виски, а мне на хмурый лоб.

Теперь пойдут крепчать морозы,
И надо нам, тебе и мне,
Спешить, обмахивая слезы,
На ворох умолота на гумне.

И не понять нам вести черной,
Под вечер огребая ток,
Когда метла схоронит в зерна
С безжизненной головкою цветок.



PHẢI LÀM NGƯỜI QUÈ THÔI

Phải làm người què thôi
Có lẽ, tôi quái đản:
Thiên hạ không thừa nhận
Tôi là một con người.

Mặc dù mũi của tôi
Và tai như tất cả…
Chẳng lẽ mớ tóc rối
Làm cho họ tức cười!

Nhưng đấy không lý do
Đấy không là tai họa
Rằng giống như mặt nạ
Ria mép và bộ râu!...

…Rằng có những nếp nhăn
Vì những năm gian khổ!

Lòng tràn ngập tình yêu
Hướng về tia nắng sớm
Khi trên đất hoang vắng
Treo một tấm vải điều…

…Nhưng tôi như con bò
Không mong chờ ngày nghỉ?!

Tôi với tài ngôn ngữ
Tôn vinh tiếng của ta
Không như tiếng cừu kia
Hay tiếng bò, nghé ngọ!

Nói không hề khó chịu
Rằng tôi sống hết đời
Giữa một bầy người thú
Chết như một con người!
1929

Должно быть, я калека

Должно быть, я калека,
Наверно, я урод:
Меня за человека
Не признает народ!

Хотя на месте нос мой
И уши как у всех...
Вот только разве космы
Злой вызывают смех!

Но это ж не причина,
И это не беда,
Что на лице - личина
Усы и борода!..

...Что провели морщины
Тяжелые года!

...И полон я любовью
К рассветному лучу,
Когда висит над новью
Полоска кумачу...

...Но я ведь по-коровьи
На праздник не мычу?!

Я с даром ясной речи,
И чту я наш язык,
Я не блеюн овечий
И не коровий мык!

Скажу я без досады,
Что, доживя свой век
Средь человечья стада,
Умру, как человек!