Apollon Aleksandrovich Grigoryev (tiếng Nga:
Аполлон Александрович Григорьев, 20 tháng 7 năm 1822
- 25 tháng 9 năm 1864)
là nhà thơ, nhà phê bình, dịch giả người Nga.
Tiểu sử:
Apollon Grigoryev sinh ở Moskva. Ông nội là một nông dân tỉnh lẻ lên Moskva làm công chức và phấn đấu lên tầng lớp quí tộc. Bố từng làm thư ký tòa thị chính thành phố. Apollon Grigoryev có được sự giáo dục tốt của gia đình, không cần học gymnazy (như trường phổ thông bây giờ) mà vào thẳng Đại học Moskva học khoa luật. Ông là người bảo vệ luận án tiến sĩ đầu tiên của khoa luật trường này. Những năm 1842-1843 làm việc ở thư viện trường, cuối năm 1843 làm thư ký Hội đồng Đại học Moskva, kết bạn với Fet, Polonsky, Solovyov. Họ thành lập nhóm văn học trong trường và thường xuyên đọc tác phẩm của mình trước công chúng.
Apollon Grigoryev bắt đầu in thơ từ năm 1843. Thời kỳ này ông viết nhiều thơ tình về một tình yêu không được đáp lại. Thất tình ông bỏ về Sankt-Peterburg làm việc 2 năm ở Nghị viện. Từ năm 1848 – 1857 ông dạy luật ở một số trường Đại học, năm 1850 tham gia tạp chí Москвитянин (Moskvityanin), trở thành nhà phê bình sân khấu nổi tiếng. Năm 1856 tạp chí này bị đóng cửa, ông được mời cộng tác với các tạp chí Русскую беседу và Современник. Những năm 1852 – 1857 ông lại đau khổ vì một tình yêu không được đáp lại. Thời kỳ nаy ông viết được nhiều bài thơ mà Aleksandr Blok gọi lа “những viên ngọc của thơ trữ tình Nga”.
Những năm 1857 – 1858 ông ra nước ngoài, sống ở Pháp. Trở về Nga, tiếp tục cộng tác với các tờ tạp chí Время và Эпоха do Mikhail Dostoevsky làm chủ bút. Thời kỳ nаy ông viết nhiều hồi kí theo lời khuyên của Mikhail Dostoevsky. Những năm cuối đời ông sống trong cảnh nợ nần và nghiện rượu. Ông mất ở Sankt-Peterburg năm 1864.
Một số bài thơ
ANH HÀNH HẠ, KHỔ SỞ VÌ NỖI BUỒN
(Я измучен, истерзан тоскою...)
Anh hành hạ, khổ sở vì nỗi buồn
Nhưng với em, thiên thần, anh chẳng nói
Không bao giờ em biết vì sao vậy
Anh lang thang, thơ thẩn giống người điên.
Có những phút giây mà những lời em
Mang lại cho anh một niềm hạnh phúc
Anh trao tất cả, những gì quí nhất
Đổi lấy bàn tay và ánh mắt nhìn.
Có những phút giây giận dữ điên cuồng
Và hằng đêm anh thở than nức nở
Có trời biết, anh xin làm tất cả
Chỉ để được nằm ở dưới chân em.
Có những phút giây, mà anh thấy không
Biết cách dìm nỗi cuồng điên khao khát…
Anh van em – cho dù em lạnh ngắt
Hãy thương anh và thương bản thân mình!
Я измучен, истерзан тоскою
Я измучен, истерзан тоскою...
Но тебе, ангел мой, не скажу
Никогда, никогда, отчего я,
Как помешанный, днями брожу.
Есть минуты, что каждое слово
Мне отрава твое и что рад
Я отдать все, что есть дорогого,
За пожатье руки и за взгляд.
Есть минуты мучений и злобы,
Ночи стонов безумных таких,
Что, бог знает, не сделал чего бы,
Лишь упасть бы у ног у твоих.
Есть минуты, что я не умею
Скрыть безумия страсти своей...
О, молю тебя - будь холоднее,
И меня и себя пожалей!
GỬI
К *** (Ты веришь в правду и в закон)
“Anh có tin sự thật, có tin luật pháp
Anh hãy nói với em, chớ có đùa?
-“Em ơi, tình yêu là luật pháp
Còn sự thật, đó là
Anh yêu em, em yêu ạ”.
-“Nhưng mà những ước mơ cao cả
Anh có tin hay không?
-“Em ơi, em còn cao cả hơn
Cả ước mơ, và còn gì cao cả hơn vẻ đẹp?
Câu trả lời em tìm trong chính mình!”
-“Thế vào cái Thiện
Và tự do, anh có tin?”
-“Để làm gì, em yêu? Khi đó
Anh không hạnh phúc, không nô lệ
Của sắc đẹp, của tình”.
-“Thế tình yêu muôn thuở
Anh có tin không?
-“Em ơi! Con sóng là tình
Sóng và sóng có còn gặp nữa –
Chỉ có trời biết được thôi em!”
-“Nếu thế thì – anh hãy tin sự mê say
Anh hãy trao hết mình cho nó!”
-“Liệu em có biết anh tin sự mê say?
Nhưng mà anh giữ quyền cho lý trí
Và sẽ hạnh phúc gấp đôi!”
К *** (Ты веришь в правду...)
"Ты веришь в правду и в закон,
Скажи мне не шутя?"
- "Дитя мое, любовь - закон,
И правда - то, что я влюблен
В тебя, мое дитя".
- "Но в благородные мечты
Ты веришь или нет?"
- "Мой друг, ты лучше, чем мечты,-
Что благородней красоты?
В тебе самой ответ!"
- "Хотя в добро бы иль хотя б
В свободу верил ты?"
- "К чему, дитя мое? Тогда б
Я не был счастлив, не был раб
Любви и красоты".
- "Хотя бы в вечную любовь
Ты верить, милый, мог?"
- "Дитя мое! волна - любовь,
Волна с волной сойдется ль вновь -
То знает только бог!"
- "Ну, если так - то верь хоть в страсть,
Предайся ей вполне!"
- "Тебе ль не знать, что верю в страсть?
Но я, храня рассудка власть,
Блаженствую вдвойне!"
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét