Hơn 40 Blog. Hơn 300 Nhà thơ nổi tiếng Thế giới và những Lời chúc – Giai thoại – Chuyện tình hay nh

Chủ Nhật, 5 tháng 2, 2017

Thơ Silva Kaputikyan


Silva (Sirvard) Barunakovna Kaputikyan (tiếng Armenia: Սիլւա Կապուտիկեան, 1919 – 2006) – nữ nhà thơ, nhà văn Armenia (Liên Xô cũ), thành viên của Hội Văn bút Quốc tế, là nhà thơ nữ lớn nhất của Armenia thế kỷ XX. 

Tiểu sử: 
Sirvard Kaputikyan sinh ngày 5/1/1919 ở Erevan. Bố là người tỵ nạn từ thành phố Van (Thổ Nhĩ Kỳ), trước làm biên tập viên của một tờ báo, sau dạy học. Sirvard Kaputikyan tốt nghiệp khoa ngôn ngữ Đại học Erevan và trường viết văn. Bắt đầu in thơ từ năm 1933. Hội viên Hội nhà văn Armenia từ năm 1941. Năm 1952 được tặng Giải thưởng nhà nước Liên Xô. 

Những đề tài chính trong thơ Sirvard Kaputikyan là tình yêu, lòng yêu nước và sự cô đơn của người phụ nữ. Bà đặc biệt nổi tiếng với nhiều bài thơ về tình yêu, tình mẹ và nhiều bài viết về số phận của cộng đồng người Armenia ở nước ngoài. Ngoài hoạt động văn học bà còn là Đại biểu Xô viết Tối cao Liên Xô và Viện sĩ Viện hàn lâm khoa học Nga. Bà được tặng nhiều giải thưởng cao quí của nhà nước Armenia, Liên Xô và nhiều giải thưởng của các nước: Ý, Ukraina, Mỹ, Grruzia, Anh. 

Sirvard Kaputikyan là tác giả của gần 60 cuốn sách viết bằng tiếng Armenia và tiếng Nga. 

Tác phẩm: 
Một số tập thơ bằng tiếng Nga: 

*В эти дни (Trong những ngày này, 1945) 
*Стихи (Thơ, 1947) 
*На берегу Занги (Bên bờ sông Zangy, 1947) 
*Мои родные (Những người ruột thịt của tôi, 1951) 
*В добрый путь (Lên đường may mắn, 1954) 
*Откровенная беседа (Cuộc trò chuyện cởi mở, 1955) 
*Раздумья на полпути (Suy ngẫm trên đường, 1960) 
*Часы ожидания (Những giờ đợi chờ, 1983) 
*Тревожный день (Ngày lo âu, 1985) 



Một số bài thơ

EM BẢO ANH: "ĐI ĐI"

Em bảo anh: "Đi đi!” 
Sao anh không ở lại? 
Em bảo anh: "Đừng đợi!” 
Sao anh lại ra đi? 

Những lời em trái ngược 
Mắt em lệ đầy vơi 
Tại sao anh tin lời? 
Sao không nhìn đôi mắt? 



TÔI TỪ LÂU ĐÃ SANG BỜ BẾN KHÁC 

Tôi yêu rồi – thì anh không ràng buộc
Tim tôi thắt – thì anh chẳng vỗ về
Tôi ra đi – thì anh không tìm cách
Tôi quên rồi – anh cũng chẳng nhớ chi.
Anh không lường hết ba đào số kiếp
Và không tin giông bão một ngày kia. 

Giờ anh gọi – làm sao tôi quay về
Tôi từ lâu đã sang bờ bến khác.  



SỐ KIẾP CỦA HAI TA

Số kiếp hai ta, tôi có ràng buộc đâu anh
Không bị cám dỗ bởi những niềm hy vọng
Tôi chỉ yêu vô tư mà không hề tính toán
Như tình cảm của mặt trời, của biển, của trăng.

Anh đi ghen tỵ làm gì cho nó uổng công
Rồi thề nguyền như điều tai ương dai dẳng.
Đừng sợ! Vào cửa sổ nhà anh tôi không ngóng
Thậm chí không đi ngang dù chỉ một lần! 


ĐỪNG THỀ THỐT GÌ ANH

Đừng thề thốt gì anh, bởi điều này mù quáng –
Sống trong ngày này mà cam kết với ngày sau.
Hãy tin phút giây này – nó quả là cao xa lắm
Đừng chờ đợi, kiếm tìm hay cầu nguyện gì đâu.

Gần và xa – có vẻ như là hai ngôi sao
Ta hãy yêu nhẹ nhàng – như là không yêu vậy.
Bởi có bao gông xiềng! Còn khối cho mình đấy
Cả anh và cả em, ta hãy chớ mang vào.



NHÃ CA

Số phận cho tôi tất cả những gì tôi muốn
Chỉ tình hạnh phúc thì số phận không cho
Để cho tôi phải cháy lên, không được hững hờ
Và để cho tôi muôn đời không yên lặng… 
Để những hoàng hôn chiều và bình minh sáng
Đốt tôi cháy lên bằng những nỗi âu lo
Để cho những hy vọng mà tôi chưa nói đến
Sẽ vang lên bằng tiếng chuông ở chốn xa xa.
Để cho tôi hiểu ra tiếng của gió thét gào
Tiếng của cơn giông, của hàng cây trò chuyện
Để cho tôi đau khổ và khóc như chàng Werther
Để cho những bài hát buồn tôi nghe ra giọng.
Để tất cả trong đời này tôi không sợ nhận về
Rồi đem kho báu tâm hồn cho đời dâng hiến
Để đem sự hào phóng kia biến thành tài sản
Để tất cả đem cho, nghĩa là được nhận về.
Để tôi không điếc trước đau khổ của người ta
Để tôi có thể nhận ra một khi tôi còn sống
Giọt nước mắt chưa rơi và điều luống cuống
Và biết nghe ra những từ ngữ kín thầm. 
Để những chị em của tôi ở khắp trần gian
Những người vô danh, những người luôn lo lắng
Những ngọn lửa của trái tim nhiều không thể đếm
Quyện lại trong thơ tôi thành đống lửa cháy lên…
Để cuốn sách của mọi cuốn sách ở chốn trần gian
Sẽ được vinh danh trong rất nhiều thế kỷ
Để sự phấn khích và tiếng thở dài phụ nữ
Sẽ nằm lên trở thành một trang thêm!....


ANH LẶNG LẼ ĐI NGANG QUA NHÀ EM

Anh lặng lẽ đi ngang qua nhà em
Với vẻ lạnh lùng, vô cùng xa lạ
Còn em đi tìm anh thì chỉ có
Trong nhà người ta với hy vọng, nỗi buồn.

Bất kể gặp ai kẻ đang đi trên đường
Thì với em anh sẵn sàng phản bội…
Cái tên thầm thì trên môi em đấy
Nhưng em sợ rằng sẽ gọi tên lên. 

Tâm hồn anh – như khách sạn mà anh
Nơi người dễ dàng vào ra ở đó
Còn hồn em, như pháo đài, muôn thuở
Anh xông vô, đóng cửa bất thình lình.

Đến phát khóc vì ghen tỵ với anh
Và bất mãn với mình không giấu nổi
Rằng trong cuộc đời anh may mắn vậy
Gặp được tình như tình cảm của em.



TRONG MỘT PHÚT GIÂY BUỒN

Anh hãy đến với em
Dù không mong gì hết
Dù để rồi tạm biệt
Anh hãy đến với em!

Dù băng giá trong lòng
Dù lơ là, xa cách
Dù khắt khe, giễu cợt
Anh hãy đến với em!

Dù rồi đây đau buồn
Khóc cho điều mất mát!
Dù như ôm người khác
Anh hãy đến với em!


CỨ SỐNG THEO Ý ANH – TÔI CHẲNG QUẤY RẦY

Cứ sống theo ý anh – tôi chẳng quấy rầy!...
Những bài thơ tôi đem vứt vào lửa
Đấy thành quả của tháng ngày nghiệt ngã
Chúng như trẻ con nhưng gần gũi với tôi.
Cứ sống theo ý anh – tôi chẳng quấy rầy!...

Những bài thơ? Khoảng không cho con tim chật chội
Tâm hồn giàu có hơn và hào phóng hơn thơ.

Và nếu tôi gặp anh trên đường đi với một ai
Thì tôi sẽ không nhìn mà rẽ sang lối khác
Để anh không buồn lo hoặc lương tâm cắn rứt
Vì việc dù vô tình mà có mặt của tôi. 

Cứ sống theo ý anh – tôi chẳng quấy rầy!...



TÔI KHÔNG PHÀN NÀN GÌ TRÁI TIM MÌNH

Tôi không phàn nàn gì trái tim mình
Cứ mặc nhói lên, đớn đau càng mạnh
Niềm vui người khác – tôi coi của mình
Nỗi đau người ta – tôi càng đau đớn.

Cả thế giới trong tim này xâm chiếm
Tôi cháy như đống lửa trong gió mạnh!
Tôi thường xuyên chỉ sống bằng tấm lòng
Thì cứ để cho tôi chết vì tim…


GỬI MỘT NGƯỜI VỢ

Tôi và em chưa gặp gỡ bao giờ.
Em là ai? Thì tôi đâu hề biết
Tại vì sao, tôi mong em nói thật
Tại vì sao em không bỏ tôi ra?

Tôi nghe thiên hạ nói rằng vẻ đẹp
Sắc vóc của em cũng chỉ bình thường
Rằng khuôn mặt của em cũng giản đơn
Chỉ đôi mắt trong veo và thanh khiết… 

Vậy thì có món quà gì bí mật
Tâm hồn em giấu kín ở bên trong
Mà người ta chọn em làm người tình
Trong số phận – người vợ hiền duy nhất?

Bởi vì yêu người ta – tôi đã kịp
Như yêu mặt trời từ chốn đằng xa
Và con tim đã hoan hỉ rụt rè
Như hoa nở giữa ngày hè ấm áp. 

Nhưng phép lạ này cũng chẳng bao xa
Không có mặt trời thì hoa không nở
Với nỗi đắng cay rồi đây tôi sẽ
Quên những lời, quên hình dáng người ta… 

Nhưng mong em xứng với nỗi đau này
Để yêu người ta mỗi ngày mỗi mạnh
Yêu người ta bằng một tình yêu lớn –
Bằng tình em và tình cảm của tôi. 



SỰ THỪA NHẬN

Từ em anh đừng mong đợi gì thư
Em viết đây mà như lời người khác
Rất lạnh lẽo trong những dòng tẻ nhạt
Có vẻ như do người khác viết ra.

Bởi trong thư em không thể mở lòng
Những đau khổ của mình em xấu hổ
Mà không chân thành thì em không thể
Và ngại ghê những lời nói dịu dàng. 

Nhưng sự thành tâm có nét kín thầm
Tất cả những gì trong lòng giấu kín
Và cả điều em không vui thừa nhận
Thì trong thơ em mở hết lòng mình.


SỰ SÁNG TẠO

Bạn chớ tìm trong thơ tình của tôi
Những người vô danh hay người nổi tiếng
Sự khám phá không thể nào thực hiện
Tôi cũng không hiểu ra mộng hay đời.

Ngày như thế thì nhớ làm gì đâu
Những lời ca bỗng đột nhiên câm nín
Rồi nhờ những lần gặp nhau bí ẩn
Ý đẹp lời hay vỗ cánh bay cao. 

Trong phút chốc, tiếng thở dài của ai
Hoặc ánh mắt của ai đầy hạnh phúc
Như tiếng vọng, những lời thơ khoan nhặt
Không ngừng vang, như giữa chốn núi đồi. 

Những khoảnh khắc, những người này ở đâu?...
Ở trong lòng, ở trong tim tôi đó
Là thứ duy nhất ở nơi trần thế
Và nó cùng tôi đi suốt cuộc đời. 

Nó là thực – từ ý nghĩ chơi vơi
Có và không, không thể nào không có.
Nó thể hiện sự đợi chờ cố ý
Nó hiện ra cho tôi để yêu người. 

Nó được tạo bằng mơ ước của tôi
Bằng nhịp đập từ con tim tôi đó… 
Bạn đừng đi tìm tên cho uổng phí –
Không thể tìm ra – bạn cũng như tôi. 



ĂN MỪNG ĐI, BỞI VÌ ANH ĐÃ THẮNG 

Ăn mừng đi, bởi vì anh đã thắng
Gọi tôi là con nô lệ biết nghe lời
Nhưng chỉ phút giây tôi rơi vào mê sảng –
Đầu óc điên cuồng tôi không phải là tôi. 

Nhìn mắt anh – bầu trời đêm không sao
Tôi rối bời trong màn đêm chết chóc
Nhưng chưa muộn màng để cho tôi thoát
Khi sự khôn ngoan vẫn ở trong đầu.

Trên khuôn mặt anh sự chiến thắng buồn thiu
Dù đã vượt qua cả trò chơi trước đó.
Còn trên mặt tôi, anh nhìn xem – đau khổ.
Anh hãy mừng đi! Nhưng sẽ đến một ngày

Khi tôi vì anh không còn nước mắt rơi
Không còn yêu, tôi nhìn anh kiêu hãnh
Chầm chậm tôi về nơi có nhiều sao sáng
Và bóng đêm không che phủ bầu trời… 


THEO MÔ TÍP DÂN GIAN

Tôi đang đánh mất mình:
Vì kỳ cục của em
Trong rừng đêm mái tóc
Trên trán trắng như tuyết
Tôi đang đánh mất mình!

Tôi đang đánh mất mình:
Trong ánh mắt của em
Trong hoàng hôn đôi mắt
Trong bờ mi mờ mịt
Tôi đang đánh mất mình! 

Từ tuyết bước ra đường
Biển, rừng… không qua được. 
Tìm đâu tim đã mất?
Tôi đang đánh mất mình!...



TÔI VÀ ANH

Tôi và anh mang một tình yêu lớn 
Nhưng tôi yêu anh, anh lại yêu người 
Cả hai ta cháy lên bằng lửa bỏng 
Nhưng tôi – bằng lửa của anh, còn anh – chẳng của tôi. 

Anh đợi chờ lời, tôi đợi chờ lời 
Tôi đợi từ anh, còn anh – từ người khác 
Tôi thấy anh trong cơn mê của tôi 
Còn anh mê sảng thấy hình bóng khác. 

Thì đành vậy thôi, biết làm sao được 
Một khi mà số phận chẳng thương ta 
Ta vẫn sống và yêu, mặc dù là 
Tôi yêu anh, còn anh yêu người khác. 



NHỮNG GIỜ CHỜ ĐỢI

Anh không đến… Đêm đen trong nỗi buồn 
Con tim em giống như đường phố vắng. 
Chỉ bước chân ai gõ vào yên lặng 
Bước chân muộn màng, buồn bã, âm vang. 

Em hy vọng. Em nhìn vào bóng đêm 
Xem những bước chân trên đường đo đếm. 
Mỗi lúc một to, gần đến bậc thềm 
Sắp đến nơi, và bỗng nhiên im hẳn… 

Nhưng những bước chân mỗi lúc càng xa 
Rơi vào lặng im và nghiêm khắc hẳn… 
Trong con tim em nỗi đau càng nặng 
Có vẻ như giẫm lên từng kẻ đi qua. 


ANH TRONG TIM

Anh trong tim, trong hơi thở của em 
Trong nỗi buồn, trong mừng vui, hoan hỉ 
Cháy lên trong thơ em như ngọn lửa 
Em nhìn người ta – trước mặt chỉ thấy anh. 
Em đến nhà ai thì anh cũng theo cùng 
Anh là không khí, là ánh sáng, là dịu êm, là gió 
Thế mà sao anh chạy trốn khỏi em!… 


KHI ANH TIỄN EM VỀ NHÀ

Khi anh tiễn em về nhà 
Con đường của ta đầy bụi 
Em cứ ngỡ như tấm vải hoa 
Đẹp hơn mùa xuân đồng nội. 

Khoảng cách đọ dài của những con đường 
Trên mặt đất này có nhiều vô kể… 
Nhưng tại vì sao nhà em thật gần 
Và tại vì sao con đường ngắn thế!…



BÍ ẨN CỦA TÌNH YÊU

Bí ẩn của tình yêu – sâu thẳm, cổ xưa – em không hiểu 
Tâm hồn đang yêu – giàu hơn, nghèo hơn – em không hiểu 
Yêu anh nhưng u ám, lang thang, con tim dè dặt là anh. 
Em là người thắng hay là người thua – em không hiểu. 


EM CHẲNG MUỐN NHÌN THẤY ANH

Không! Em chẳng muốn nhìn thấy anh! 
Nếu như đôi mắt đi tìm 
Thì em nhắm mắt. 

Nếu lưỡi em gọi tên anh 
Thì em mím chặt hàm răng: 
"Đồ dở hơi, im lặng!” 

Nhưng nếu tiếng kêu từ trái tim? 
Nếu trái tim sẽ gọi tên anh 
Thì biết làm sao ngăn được lưỡi 
Lưỡi làm sao bắt im được con tim? 


EM NHÚN BỜ VAI KIÊU HÃNH

Em nhún bờ vai kiêu hãnh 
Em chịu đựng 
Sẽ không gọi tên anh. 
Ôi, giá mà người ta biết rằng em cay đắng! 
Nhưng điều này không nên biết một ai! 
Đâu phải vì bối rối cúi hàng mi 
Em vẫn đi giữa những người quen xa lạ… 
Dù trong ngực tất cả đều phun khói và bốc lửa 
Những giá mà khói đừng phun từ dưới những hàng mi!


ANH MANG NGỌN LỬA CỦA EM

Anh mang ngọn lửa của em 
Đi trên đường cùng với cô gái khác. 
Em cũng với người nào đấy lạ lùng 
Đi trên một đường phố khác. 
Ta đều bất hạnh, cả anh và em 
Và những người có những nét dễ thương 
Không thương chúng mình. Tên đao phủ! 
Đi cùng ai đấy thường xuyên! 




ĐOẠN TUYỆT

Em vẫn biết rằng cô ta đẹp lắm 
Rằng đôi mắt – đen hơn cả trời đêm… 
Anh đi đi. Đổ xuống những bức tường 
Hãy tránh ra, một khi còn chưa muộn. 

Và đôi mắt em anh đừng nhìn trộm 
Dòng nước mắt này có được gì đâu! 
Khóc hay không – đau khổ vẫn dài lâu 
Khóc hay không – hạnh phúc thì quá ngắn. 

Anh đi đi. Những cánh cửa mở toang 
Đừng nhìn em trong nỗi buồn như thế 
Với mất mát, con tim còn xa lạ 
Bởi bằng dây đã từng buộc vào anh. 

Anh bước đi, dây thòng lọng vô tình 
Siết chặt lại, có vẻ ta gần hẳn 
Nhưng anh biết không, ta càng đau đớn 
Hãy bứt ra! Và hãy bước cho nhanh!


EM CỨ NGỠ

Em cứ ngỡ - thành phố, ngôi nhà em 
Và mỗi phút giây của đời em nữa 
Anh làm đầy bằng thực chất của mình 
Nên sự quên lãng là điều không thể. 

Em ngó nhìn – có một điều sợ hãi 
Anh từ đâu, ai giống với bóng hình?! 
Anh trong lòng em – chỉ là cát bụi 
Còn thơ em – văn mộ chí cho anh.




MẤY NĂM SAU

Em muốn giữ gìn hình ảnh của anh 
Nhưng gặp mặt cùng anh, em không muốn 
Em bây giờ vội vàng rẽ sang đường 
Để nơi nào đó không còn đụng chạm. 

Vâng, em muốn để cho, anh yêu ạ 
Anh mãi sống trong kỷ niệm của em 
Anh là cái người của một mùa đông 
Và của cái đêm ngày xưa không lửa. 

Để cho anh yêu em như ngày đó 
Và màu xanh ngày ấy ánh mắt anh 
Để cho anh hơn cả tuyết – dịu dàng 
Và cháy bừng mạnh mẽ hơn đống lửa. 

Để cho mùa đông tan đi lần nữa 
Vì bờ môi cháy bỏng, những lời anh 
Và để em một lần nữa, tự mình 
Tìm điều đặc biệt những lời nói đó! 

Ngày ấy em ngỡ rằng anh có thể 
Quên bản thân mình, quên sự vinh quang 
Cả thế giới lo lắng và hân hoan 
Sẽ quì xuống dưới chân em, yêu quí. 

Em muốn giữ gìn hình ảnh của anh 
Nên em không muốn cùng anh gặp mặt 
Anh giờ nhạt nhẽo, tầm phơ, chán ngắt 
Hãy bước đường anh, và chỉ một mình.



TẠI VÌ SAO VẪN NHƯ THẾ THƯỜNG XUYÊN

Tại vì sao vẫn như thế thường xuyên?
Em yêu người, mà người ta thì chẳng
Em mong gặp gỡ nhưng mà phí uổng
Rõ một điều người ấy chẳng yêu em. 

Còn cậu bé rụt rè nhà kế bên
Cứ mỗi ngày hoa cho em đem tặng
Người ta yêu em mà em thì chẳng
Tại vì sao vẫn như thế thường xuyên?



MẶT TRỜI VÀ MẶT TRĂNG 

Ta giống như mặt trời và mặt trăng
Hai cái tên chúng mình luôn gần gũi. 
Nhưng giống như mặt trời và mặt trăng
Anh cô đơn một mình, em cũng thế.

Không bao giờ gặp gỡ ngày và đêm 
Em đến nơi – thì anh liền đi khỏi
Ta giống như mặt trời và mặt trăng
Số kiếp định cho chúng mình như vậy.


PHẢI LÒNG NHAU KHÔNG KHÓ

Phải lòng nhau không khó
Yêu nhau cũng dễ dàng
Chỉ chia tay mới khổ
Và thật khó để quên.



GIÁ KHÔNG CÓ CÁC CÔ GÁI TRÊN ĐỜI

Giá không có các cô gái trên đời
Thì lấy đâu ra những lần gặp gỡ
Giá trên đời không có những chàng trai
Thì trên đời không có nhiều đau khổ.


EM HÃY YÊU NHƯNG MÀ NÊN CẨN TRỌNG  

Em hãy yêu nhưng mà nên cẩn trọng
Không phải yêu tất cả, yêu thường xuyên
Và hãy nhớ luôn có trên trần gian
Sự phản bội, dối gian và vu khống. 


KHI NGƯỜI TA PHỤ TÌNH EM ĐỪNG KHÓC 

Khi người ta phụ tình em đừng khóc
Em đừng khóc, khi người ấy bỏ em. 
Bởi vì rằng người ấy không biết cách
Yêu thương em và không xứng với em. 


TRÊN ĐỜI CÓ TÌNH YÊU RẤT TỐT ĐẸP

Trên đời có tình yêu rất tốt đẹp
Khi tình này không phản bội gì ai.
Nhưng cũng có trong rất nhiều trường hợp
Tình cướp đi mạng sống của bao người.



EM CHỚ TÌM YÊU NHỮNG CHÀNG TRAI ĐẸP

Em chớ tìm yêu những chàng trai đẹp
Và chớ hỏi dò con cái nhà ai
Tất cả những chàng trai đẹp trên đời
Đều xuất thân từ những loài súc vật.

Thơ Silva Kaputikyan Song Ngữ:

https://thotinhthegioi.blogspot.com/search/label/Th%C6%A1%20Armenia

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét